Reply To: Thần Điêu Đại Hiệp 2006 (đã có ngoài tiệm băng)

#100766
dinhquan81
Participant

    Diễn xuất:

    Vẫn lady first, mời các nhân vật nữ lên bàn thờ đầu tiên.

    + Tiểu Long Nữ (TLN): Lưu Diệc Phi quả thật đã thể hiện rất thành công một TLN “hiệp cốt nhu tình”. Tiểu Long Nữ của Kim Dung tiên sinh là một cô gái tú lệ thoát tục, băng thanh ngọc khiết, tâm hồn trong sáng hồn nhiên vô tà, tuy luyện “Ngọc Nữ tâm kinh” triệt tiêu thất tình lục dục, lòng tĩnh lặng như mặt nước hồ thu, nhưng thật sự tình cảm nội tâm lại vô cùng mãnh liệt. Người đầu tiên khuấy động cái “mặt nước bình lặng” ấy lại chính là Dương Quá (DQ), một người cũng có tình cảm mãnh liệt không kém, khiến nàng lần đầu phát hiện ra một điều gì mới lạ. Sự va chạm với DQ, về tâm lý tình cảm cũng như xác thịt, đã giúp đánh thức con người thật trong TLN, giúp nàng có được tình cảm đích thật của mình. Nàng đối với DQ ban đầu là tình cảm của một người chị lo lắng chăm sóc cho đứa em nhỏ, về sau luyến ái nhau lúc nào không hay biết. “Sự cố” ở Chung Nam sơn đã vô tình giúp nàng nhận ra tình cảm của mình dành cho DQ. Và từ đó về sau với nàng chỉ có tình của DQ mà thôi. Tất cả những cái đó đã được LDP thể hiện rất tốt. Nhìn LDP diễn, khán giả có thể thấy được một TLN ban đầu vô ưu vô lự, bình lặng mà không băng giá, chăm lo cho DQ như một người chị tận tâm tận tình; về sau thì âu âu yếm yếm, tuy có những lúc đôi phần bẽn lẽn nhưng nhu tình mật ý triền miên. Những đoạn diễn của LDP mà tớ rất ưng ý:

    • Cuối tập 3, DQ đánh lừa tạt nước TLN. Nàng ban đầu né tránh, sau cảm thấy DQ hơi quá lố thì nghiêm mặt lại nhìn, thật đúng y là “như cau mà không phải cau, như trợn mà không phải trợn”, cái nhìn tỏ ý trách móc. Nhưng vẫn không hề la rầy, mắt chỉ hơi nhướng lên ra vẻ không hài lòng, lại còn lau mặt vắt tóc cho DQ, thật chẳng khác gì một người chị hiền từ quan tâm lo lắng cho đứa em. Chỉ có Trần Ngọc Liên là diễn được cái phong thái này, còn Lý Nhược Đồng, có lẽ do quá lạnh nên thành ra khô cứng, không lột tả được.

    • Khi gặp DQ ở Anh hùng đại yến, cái nhìn vừa âu yếm vừa yêu thương của TLN dành cho DQ, tưởng như cả trời đất này chỉ mỗi mình chàng (dĩ nhiên có thêm hiệu ứng của cách quay), thì chỉ có LDP diễn được. Có thể các phiên bản cũ không tạo đất diễn ở đoạn này. Nói cách khác là tay nghề của đạo diễn Vu Mẫn cao hơn. Nhưng phải công nhận LDP diễn rất tốt. Từ ánh mắt, nụ cười, cho đến những động tác thân thương như lấy khăn lau mặt cho DQ, vá áo cho chàng, rồi từ lo lắng khi nghe DQ thổ lộ tâm tình đến chỗ vui mừng tột độ khi chàng muốn lấy nàng làm vợ, tất cả đều được LDP thể hiện hết sức tuyệt vời, không thể chê vào đâu được.

    • Trường đoạn tại Tuyệt Tình cốc, ban đầu khi gặp lại DQ ánh mắt LDP mơ hồ xa xăm, như không thể chịu đựng được sự giằng xé trong tâm can. Khi DQ thổ huyết thì nàng bơ phờ lạc phách, nỗi đau đoạn trường thật sự đã lên đến tột đỉnh. Đến khi quyết định nhận lại DQ, nhận từ tay chàng 2 quả chuông đồng, thì nàng từ chỗ bình tâm trở lại đã nở một nụ cười, thiên ngôn vạn ngữ chỉ trong một ánh mắt nhìn DQ mà thôi. Cảnh quay lúc này cũng rất hàm súc, đang từ tông màu tối đột nhiên khuôn mặt của Dương – Long như được ánh nắng mặt trời chiếu sáng rạng rỡ. Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng!

    Những phần còn lại LDP diễn khá tốt. Chi tiết mỗi khi chia tay với DQ, TLN luôn quay lại nơi xảy ra “sự cố” Chung Nam sơn hết sức ý nghĩa. Tuy đó chỉ là sự ngộ nhận, nhưng đó chính là nơi nàng phát hiện ra tình yêu của mình đối với DQ, làm thay đổi cả cuộc đời của nàng. Dù cho có đi đâu nàng cũng phải quay về nơi ấy, vì đó là hạnh phúc. Cái hay nữa ở chi tiết này chính là thể hiện rất chính xác sự quan trọng trong “lần đầu tiên” đối với người thiếu nữ, nhất là ở thời xa xưa. TLN tuy sống trong Cổ Mộ, thoát ly lễ giáo, nhưng cũng không tránh khỏi cái quy luật này. LDP đã thể hiện rất thành công cái hạnh phúc của TLN khi ngã vào lòng DQ, đồng thời sự đau khổ khi bị DQ từ chối. Cái thiếu duy nhất của LDP có lẽ là vẻ mặt “lạnh lùng” của Lý Nhược Đồng, một phần do khuôn mặt của LDP nhìn vốn dịu dàng khả ái rồi, nếu cố làm “lạnh” thì sẽ lại giả tạo không hay. Hơn nữa nếu đừng hiểu chữ “lạnh” quá cực đoan theo kiểu như Tiểu Phi, Tây Môn Xuy Tuyết, Phó Hồng Tuyết, Nhất Điểm Hồng của Cổ Long thì LDP cũng thể hiện khá tốt cái “lạnh” của TLN rồi. So với đàn chị Trần Ngọc Liên thì lại có phong vị rất riêng, rất đặc biệt và thú vị; so với LNĐ thì chỉ có hơn chứ không kém. Có thể đất diễn của LDP nhiều hơn TNL và LNĐ, và đây cũng là 1 đặc điểm của phim do Trương Kỷ Trung, giống như đã làm với Lưu Đào trong vai A Châu, từ đó tạo thành công vang dội cho TLBB, nhưng so với TLBB thì sự thể hiện của LDP trong TĐ 06 phải nói là tiến bộ vượt bậc. Ngoài ra TLN của LDP đánh võ rất chiến và đẹp mắt. Nếu tớ nhớ không nhầm thì LDP từng học múa, vì vậy mà đóng Ngọc Nữ tâm kinh với Ngọc Nữ tố tâm kiếm pháp hay hơn chăng?

    + Hoàng Dung (HD): Như trên đã nói, HD của Khổng Lâm (KL) thiếu đi vẻ tinh anh sắc sảo vốn có của Hoàng bang chủ, con gái của Đông Tà Hoàng Dược Sư. Tuy nhiên sự yêu thương trìu mến của một người mẹ dành cho con cái, sự quan tâm lo lắng của một bá mẫu dành cho Dương Quá, và đặc biệt là tình cảm phu thê tha thiết đối với Quách Tĩnh đã được KL thể hiện thành công. HD của KL khóc hơi nhiều, nhưng nhờ đó lại khiến cho nhân vật mềm mại hơn. Nhờ đất diễn nhiều hơn mà tình cảm phu phụ Quách – Hoàng cũng được khắc họa rõ nét hơn. Nó không phải là mối tình nồng nhiệt của Dương – Long mà âm ỉ ấm áp như than hồng trong bếp, tình nghĩa phu thê hơn ba mươi năm trời cùng tồn tại với thành Tương Dương. Cảnh HD đắp chăn cho QT trên tường thành thật sự khiến người xem cảm động! HD của KL rất khác so với HD mà Âu Dương Phối San hay diễn viên trong bản TĐ 95 đã tạo nên. Mà nếu so sánh giữa TĐ 83 với 95 thì ADPS dĩ nhiên diễn hay hơn nhiều.

    + Lý Mạc Sầu (LMS): Tớ đọc truyện cảm thấy thương cho Xích Luyện tiên tử, vì bị phụ tình mà biến đổi tâm tính, muốn cho cả thiên hạ ai cũng phải đau khổ như nàng ta. Xem bản TĐ 83 tớ thật không thể có cảm tình với diễn viên đóng LMS. Bản 95 thì có đỡ hơn 1 chút, nhưng vẫn thấy ghét. Đến bản TĐ 06 thì thật sự cảm thông với LMS của Mạnh Quảng Mỹ. Với tớ như thế là đã thành công lắm rồi!

    + Quách Tương (QT): Dương Mịch (DM) diễn Quách nhị cô nương phải nói là rất xuất sắc, không ngoa khi nói rằng vai diễn này dành riêng cho cô (ít nhất là cho tới thời điểm này). DM có lẽ nhìn lớn hơn so với cái tuổi 16 nên phải để kiểu tóc tuy nhìn hơi chán nhưng mới giống vẻ trẻ con. QT trong TĐ 83 thì diễn bình bình, không có ấn tượng sâu đậm. QT của Lý Ỷ Hồng trong TĐ 95 thì con nít ngây thơ trong sáng có thừa, nhưng nhìn kĩ lại thấy hơi ngu ngu, không được lanh lẹ, tình cảm dành cho Dương Quá thì thiếu. DM diễn QT hết sức tự nhiên, từ cái phóng khoáng hào sảng, sẵn sàng uống rượu kết giao hào kiệt thiên hạ, không phân lớn nhỏ, cho đến sự ngưỡng mộ vô bờ bến, sự cảm thông với cuộc đời của Thần Điêu hiệp, và tình cảm thầm kín nhưng không kém phần sâu lắng dành cho “đại ca ca”. Ánh mắt QT nhìn DQ khi chàng tháo mặt nạ ra diễn rất đạt, đúng với cái tình cảm khi phát hiện ra thần tượng của lòng mình lại quá đẹp trai của các cô gái mới lớn. Cái tình cảm đó đã được DM thể hiện xuất sắc, vượt quá sự ngưỡng mộ thông thường của một cô gái vị thành niên dành cho một bậc đại anh hùng, lại không ghen tị với Tiểu Long Nữ, luôn chúc cho Dương – Long luôn hạnh phúc. QT của DM thật quá trong sáng, thật quá mỹ lệ, mà như lớn hơn tuổi 16 của cô. Có ai tin rằng một cô gái mới tròn 16 tuổi lại có thể bơ vơ trơ trọi trên tường thành lạnh giá, đôi mắt dõi theo hình bóng của Dương đại ca và Dương đại tẩu xa xa, trong lòng chỉ thầm mong có thể theo đại ca và đại tẩu vân du tứ hải, một mình theo hình đuổi bóng, để rồi cuối cùng giác ngộ lên Nga My sơn tu hành. Ôi Quách Tương!

    + Lục Vô Song (LVS): Tuy chỉ là nhân vật phụ nhưng cùng với Công Tôn Lục Ngạc, Trình Anh, LVS là nữ nhân có một vị trí quan trọng trong cuộc đời của Dương Quá, dĩ nhiên ngoại trừ Tiểu Long Nữ. Tớ thật sự rất thích cái nét trẻ trung trong sáng tinh nghịch của Dương Nhụy (DN) nên khá là chú tâm đến LVS. Tao ngộ của LVS với DQ có chỗ tương đồng, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, một đời cơ khổ. Nhưng nếu như DQ có TLN trong Cổ Mộ, Trình Anh được Hoàng Dược Sư nuôi dưỡng, thì LVS lại phải sống những ngày gian lao với Lý Mạc Sầu, phải vâng dạ thưa gởi với chính kẻ thù sát phụ mẫu, thử hỏi còn gì đau khổ hơn. Tưởng như nàng đã tìm được hạnh phúc khi gặp DQ, trong hoạn nạn có nhau, tình cảm phát sinh, là người cho DQ bài học đầu tiên về giới tính (đoạn tiếp cốt). Nếu lấy lễ giáo mà nói thì DQ phải lấy nàng mới đúng. Nhưng LVS lại sẵn sàng nhường DQ lại cho biểu tỷ mặc dù quan hệ tình cảm giữa nàng với DQ rõ ràng sâu đậm hơn, và đến khi gặp được TLN thì nàng thật sự tan giấc mộng vàng, đành ngậm ngùi cùng người yêu kết nghĩa huynh muội. DN xinh xắn trong trẻo, lại diễn đoạn đưa khăn cho DQ rất xuất sắc, thể hiện rất rõ cái sự ngập ngừng của một cô gái khi yêu, nhưng lại rất bực tức giận dỗi khi người mình yêu không hiểu rõ lòng mình. Tuy nhiên LVS của DN lại không bi lụy như Huỳnh Mẫn Nghi trong bản 83 hoặc bản 95. Chính vì thế nàng lại càng đáng yêu hơn. Xem TĐ 83 tớ rất ghét LVS, cũng như từng rất ghét A Tử của Huỳnh Mẫn Nghi; bản 95 thì thường thường bình bình chả có gì nổi bật. Chỉ có bản 06 thật sự để lại ấn tượng sâu đậm. Lục cô nương hỡi, tên nàng là Vô Song, tớ cũng chắc không có ai đuợc như nàng!

    + Các diễn viên nữ khác nói chung diễn tròn vai. Tớ rất thích Trình Anh nhưng cô bản 06 diễn chán quá, chả có gì để bình luận. Riêng Quách Phù của Trần Tử Hàm không đáng ghét như các bản trước, và đoạn 16 năm sau lại càng dễ khiến khán giả cảm thông. Tình cảm của QP dành cho chồng cũng được thể hiện rất rõ, không như các bản cũ, nhìn cứ như người dưng.

    MoviesBoOm

    2003-2023

    Skip to toolbar