Titine nói đúng đó, đa số người VN mình không có ý thức . Hồi đi xem phim ở VN koner cực kỳ ghét mấy người xem phim mà thiếu ý thức: Người thì để DTDD reo, nếu quên tắt thì không nói, đằng này móc ĐT ra nói oang oang. Lại có người dắt con nít theo mà ko kiềm chế nó, để nó quậy phá la hét om sòm, lúc nó sợ cái gì trên phim thì lại dỗ “đồ giả đó mà con”, “người ta đóng phim thôi con” làm hứng thú của tui bay đâu mất tiêu.
Về rạp ở VN thì loner nghĩ như thế này:
Người dân VN ít đi xem rạp vì: 1. Phim VN ẹ quá và lâu lâu mới ra phim mới 2. Phim HQ ngán tới tận cổ 3. Phim Mỹ hay Châu Âu thì chỉ có lớp trẻ mới thích xem, trong số đó ko phải ai cũng đam mê thật sựsố người “xem phim vì phim” quá ít). Đây là vấn đề thuộc về nền văn hóa của người VN (ko có thói quen). Do đó cách duy nhất để tăng số lượng người xem là phải có QUẢNG CÁO, ở VN hầu như ko quảng cáo gì cả. Quảng cáo có nhiều cách: chiếu Trailer trên truyền hình (cách hiệu quả nhất) hoặc dán Poster ở nơi công cộng. Nhưng ai sẽ trả tiền cho các món quảng cáo này? Đó là các nhà SX phim (chẳng hạn như Miramax, Sony Pictures), nhưng thị trường ở VN quá bé nên họ ko bận tâm. Kết quả là vẫn cứ bấy nhiêu người xem lặp đi lặp lại vi ko quảng cáo thì ko thu hút được người xem mới.Có một cách nữa đó là chịu bỏ tiền ra mua về những phim mới nhất sao cho chiếu cùng lúc với các nước khác, nhưng như loner đã nói thì cách này chỉ khai thác tối đa thành phần đã quen xem phim ở rạp. Hơn nữa, vấn đề chọn phim sao cho xứng đáng với số tiền bỏ ra cũng góp phần ko nhỏ. Có nhiều phim dở nhưng vẫn được chiếu như Scorpion King hay MIIB. Thực trạng là như vậy nhưng loner ko phải trong ngành nên ko biết đưa ra giải pháp nào cả.
2003-2023