Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng
“Phim chỉ cần cảm không cần hiểu” – có lẽ không mấy người ngộ được câu này. ” Chỉ cần ý tưởng là có thể làm phim rồi” – lại càng ít người liều lĩnh như thế. Dạo gần đây có vẻ những phát ngôn như thế là kim chỉ nam cho những kẻ tập tành bước vào môn nghệ thuật thứ 7 mong muốn khẳng định phong cách sáng tạo đột phá lung tung.
Có lẽ do quá ám ảnh bởi nhận thức trên, người open cái thread này đã thất vọng tràn trề khi coi King Kong vì không đủ “cảm” được gì ngòai cảm tình giới tính khiến bạn chỉ có thể hình dung ra những con khủng long ăn thịt là các bộ phận sinh dục nhảy nhót, hay King Kong chẳng khác gì một đám lông lá. Peter Jackson nếu đọc thread này chắc cũng ngỡ ngàng khi phim của mình lại vô tình tạo được cái “cảm thịt thà, mỡ màng” cho thế hệ “đạo diễn” trẻ như thế.
Bài viết anti-King Kong đã góp phần giới thiệu cho “99 người đã bị loé mắt hoặc đột nhiên quá dễ dãi” hiểu thêm về xu hướng tư duy mới mẻ của một lớp đạo diễn “việt kiều” tương lai đầy nhiệt huyết. Cám ơn bạn.
2003-2023