Đây là cảm nhận của độc giả Nguyễn Hoàng đăng trên báo Tuổi Trẻ)
TT – Tôi vẫn thường vào trang web: [http://www.petitiononline.com/AOVN/], nơi có thể ký tên bày tỏ sự ủng hộ với các nạn nhân chất độc da cam. Ký tên thì đã lâu rồi nhưng tôi chỉ muốn theo dõi những con số từ từ tăng lên theo từng ngày. 25.868 chữ ký (chiều 1-, có thể là nhiều nhưng cũng có thể là ít nếu đem so với con số trên 3 triệu địa chỉ email của VN hay với số dân hơn 80 triệu của cả nước.
Cuộc sống tất bật hằng ngày của người dân đô thị khiến người ta dễ hờ hững với điều này. Tôi cũng khác chi…, cho đến khi tôi có dịp tiếp xúc với người trong cuộc: một gia đình bị nhiễm dioxin trong chiến tranh! Đã qua hai thế hệ mà giờ đây họ vẫn còn tiếp tục gánh chịu hậu quả: thiểu năng trí tuệ, chậm phát triển, thiếu các chi hoặc dị dạng… Bạn có thể hình dung ra sự hủy hoại cả thể xác lẫn tinh thần của cái chất độc khủng khiếp này không? Bạn có thấy sự chối bỏ trách nhiệm của quốc gia, của các công ty đã tạo ra và sử dụng cái sản phẩm hủy diệt dần dần con người này không?
Không thể cứ mãi làm người đứng ngoài cuộc, các bạn đã từng ký vào tấm băngrôn gần triệu chữ ký để ủng hộ đội tuyển VN… Các bạn vẫn cho rằng những người đứng đầu ngành là vô cảm, vậy tại sao lại mãi chần chừ trước việc này? Liệu… ngay cả chúng ta cũng vô cảm? Trong hàng giờ lướt trên Internet, chỉ cần nhín ra hai phút thôi, tương đương với chỉ 300 đồng nhưng cũng đủ thể hiện lời kêu gọi sự quan tâm của toàn thế giới tới các nạn nhân chất độc da cam.
Hãy hỏi vì sao? Thật đơn giản, vì chúng ta cùng là người Việt!
NGUYÊN HOÀNG (TP.HCM)
2003-2023