Bài viết trả lễ Em_iu_admin_mb
“Ước rằng chúng ta đừng bắt đầu để không phải kết thúc như thế này. Cuộc sống này quá khắc nghiệt với chúng ta…”
Thế giới ngày càng cách xa và con người ngày càng lạc lõng trong cái vỏ bọc của chính mình. Đời người có ý nghĩa gì khi cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua với những thói quen- nề nếp được đúc từ một khuôn mẫu?
Sunwoo đã tự vấn bản thân mình bấy nhiêu lần với câu hỏi này? Từ một thứ rác rưởi của đường phố anh đã trở thành tay chân thân tín của một tên trùm, được tín nhiệm, được giao đủ quyền lực để có thể tự đứng thẳng trên đôi chân và có được sự kính trọng của mọi người. Giờ đây, Sunwoo bằng lòng với tất cả những gì mình đang có. Một địa vị đáng nể; một công việc nề nếp tương đối ổn định; một ngôi nhà như ý với đầy đủ những tiện nghi… Nhưng Sunwoo thật sự không có bất kỳ một niềm hạnh phúc nào khác. Công việc của anh đã tạo một khoảng cách đủ xa để không ai dám bước tới gần. Một ngày trôi qua nhanh như chiếc bóng đèn mà anh bật- tắt mỗi đêm. Cuộc sống nhẹ nhàng lướt qua như cơn gió luồn qua khe cửa sổ. Những buồn vui, mơ ước của thời trai trẻ cứ chai sạn dần. Con người Sunwoo dần dần mất đi cảm xúc! Những phiền não cứ tích tụ dần để rồi bộc phát qua những cú đấm. Sunwoo trở nên hung dữ hơn bao giờ hết. Bạo lực luôn là cách cư xử để giải quyết vấn đề. Anh đang dần trở thành một con thú trong cách sống tù túng không lối thoát của chính mình. Không bạn bè, không người thân, không thể quay về cuộc sống bình thường, và cũng chẳng có tình yêu để mà chăm lo săn sóc.
Nhưng khi Sunwoo gặp cô tình nhân trẻ của ông trùm, anh bị thuyết phục ngay bởi vẻ đẹp trẻ trung, trong sáng và đầy sức sống. Anh ao ước một cuộc sống tự dung tự tại như cô. Anh ngưỡng mộ sự can đảm và mối tình của cô cùng chàng người yêu khốn khổ. Bên cô, anh mới cảm nhận được những điều bình thường nhất trong cuộc đời: một chiếc đèn chụp bên giường ngủ, những câu nói khôi hài, những giây phút đợi chờ để trở thành người có ích và thật lòng vì người khác…
Cuộc đời Sunwoo hạnh phúc nhất là khi được ngồi nghe tiếng đàn êm ái của nàng. Tất cả những người đánh đàn cùng tập họp lại, bỏ hết những ưu tư phiền muộn bên ngoài phòng kính, thả hồn bay bổng theo tiếng nhạc du dương…
Nhưng khi Sunwoo bị vùi dập bởi chính người mà anh cúc cung tận tuỵ bấy lâu, anh bàng hoàng với câu hỏi:”tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã phục vụ ông như một con chó trong suốt 7 năm trời”
Đó là một câu hỏi đầy bi quan và yếm thế không nên có từ một con người dạn dày kinh nghiệm trong hoàn cảnh này. Bởi Sunwoo không quá trẻ để bị mù quáng trước sự trung thành với ông chủ của mình. Hãy nhìn lại xem ông chủ của anh là ai? Thật ra anh được nhìn nhận như thế nào trong con mắt của gã chủ đó? Chẳng có gì phải thảng thốt, phải đau khổ buồn bã khi mình chỉ là một con chó trong mắt sếp. “Băng đảng để làm gì? Khi ông chủ bảo sai thì có nghĩa là cậu không đúng!”. Tên trùm đó đã tự cho mình cái quyền hành hạ người khác, vùi dập và quyết định số phận của kẻ khác. Những gì hắn đã ưu đãi Sunwoo trong thời gian qua thực chất chỉ là cách để chứng minh cái nghệ thuật dùng người đầy tài năng của hắn. Nếu Sunwoo muốn đựơc tôn trọng, hắn sẽ cho anh được như thế nhưng trong thâm tâm hắn thì Sunwoo cũng chỉ là con chó chẳng đáng một xu.
Bộ phim thật sự u uất và nói lên đựơc khát khao về chính nghĩa của nhân vật. Cuộc đời vốn đã không công bằng nhưng đạo diễn lại cho nhân vật của mình trở thành người hùng với bản trường ca bi ai khổ não. Trường đoạn Sunwoo bị chôn sống, bị tra tấn rồi vùng dậy chạy thoát là trường đoạn đắt giá nhất của bộ phim. Nó không làm người xem thót tim nhưng tạo đựơc cảm xúc mạnh mẽ và thoả mãn khi Sunwoo trốn thoát.
Một buổi sáng mùa thu, cậu học trò thức dậy khóc nức nở.
Người thầy hỏi “con gặp ác mộng à?”
“Không! Thưa thầy!”
“Con đã có một giấc mơ buồn phải không?”
“Không! Thưa thầy! Đó là một giấc mơ ngọt ngào”
“Vậy tại sao con lại khóc?”
Cậu học trò vừa lau nước mắt vừa trả lời:
“Vì giấc mơ của con sẽ không trở thành hiện thực!”
Sunwoo đã không chọn một kết thúc tốt đẹp cho cuộc đời mình. Tôi cứ tự hỏi tại sao anh không lập một kế hoạch dài hạn khác? Tên trùm đó nhìn qua đã biết là sẽ chẳng có một hậu vận tốt rồi! Chỉ là vận số của hắn chưa đến. Có lẽ Sunwoo chẳng còn gì để lưu luyến cuộc sống này. Ông chủ của anh thì đã hiểu đựơc hậu quả của việc dồn người khác vào bước đường cùng. Cuộc đời Sunwoo có bao nhiêu phần là ngọt ngào? là cay đắng?
Phim kết thúc buồn thảm nhưng người xem sẽ lại nhớ những câu thoại off đầu phim mà họ vẫn chưa hiểu lắm khi xem lúc đầu.
Một ngày xuân ấm áp, cậu học trò ngắm nhìn những cành cây lay trong gió. Cậu ta hỏi người thầy:
“Thưa thầy, những cành cây tự lay động hay là tại do gió đấy ạ?”
Không ngước mắt lên, người thầy khẽ mỉm cười và nói:
“Đó không phải là sự chuyển động của cành cây, cũng chẳng phải do gió, mà là do trái tim và tâm hồn của con đó”
Không bao giờ quá muộn để trở về thời điểm khởi đầu, và sự cố chấp sẽ mang đến những buồn đau không đáng có. Thù hận sẽ phá huỷ tâm hồn của mình trước tiên
P/S: viết vội vì quá bận, ai thấy dở xin đừng chửi
2003-2023