“Thiếp ở đầu Trường GIang, chàng ở cuối Trường Giang…
Ngày đêm nhớ nhung nhưng không gặp
Cùng uống nứơc Trường Giang
Nguồn nước bao giờ cạn?
Mối hận bao giờ hết?
Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp…
Không phụ lòng tương tư”- Bốc Toán Tử
Bài thơ Ba Lan thì viết: “Cơ hội vẫn chưa đến
Để thay đổi số phận của họ
Duyên phận đưa họ đến gần, rồi lại rời xa nhau
Đừng cản lối họ, đừng cất tiếng cười, hãy tránh sang một bên…”
Hông hiểu sao phải tránh nữa? Hic hic, chỉ thấy là mấy câu đầu hay hơn, và thích hơn cái bài thơ chữ Hán. Vì bối cảnh khác nên nội dung bài thơ khác phù hợp hơn dù bài thơ chữ Hán rất hay.)