Bộ phim là sự đan xen giữa 2 chuyện tình : năm 1968 giữa Joo-hee, Joon-ha, Tea-soo và năm 2003 giữa Ji-hye, Sang-min, Soo-gyung. Trong đó câu chuyện năm 1968 được tưởng tượng qua hồi ức từ những bức thư và quyển nhật ký của mẹ Ji-hye – Joo-hee.
2 câu chuyện tình tay ba tưởng chừng không liên quan gì đến nhau nhưng lại có những chi tiết giống nhau thật lạ thường. Joo-hee và Joon-ha yêu nhau, họ sống 1 khoảng thời gian đẹp ở miền quê với bao kỷ niệm, cùng chèo thuyền trên hồ, dằm mưa, tối đến lại ngồi ở chiếc cầu ngắm những con đom đóm… cảnh miền quê chân chất, lãng mạn cũng làm cho tình cảm của họ càng thấm thiết hơn. Tea-soo bạn thân của Joon-ha cũng yêu Joo-hee nhưng yêu vì gia cảnh ép buộc, là con nhà giàu nhưng Tea-soo lại chịu nhiều áp lực từ cha. Tea-soo thường nhờ Joon-ha viết thư tình dùm mình và gửi cho Joo-hee, chuyện ngược đời nghĩ rằng Joon-ha sẽ không hứng thú gì với lời đề nghị này nhưng anh sẵn sàng và còn rất vui khi làm việc này… bao nhiêu nỗi niềm, tình cảm của mình dành cho Joo-hee anh ghi hết vào thư (hiển nhiên vẫn để tên Tea-soo và giấu anh bạn thân này). Cả 2 lại có 1 khoảng thời gian hạnh phúc nữa khi kỳ nghĩ đông đến, tuy không gặp mặt nhưng qua những lá thư họ lại càng yêu nhau thắm thiết hơn. Trong những bức thư của Joon-ha có những câu rất hay:
-“Look outside the window, if the branches swing gently in the wind, then the one you love is love you, too”
-“Open your ears, if you hear your heartbeat, then the one you love is love you, too”
-“Close your eyes, if there’s a smile on your lips, then the one you love is loce you, too”
Joo-hee và Joon-ha vẫn giấu tình cảm của mình cho đến khi bố Tea-soo biết được sự thật. Tea-soo lại bị áp lực từ phía cha và khó xử vì không muốn là kẻ thứ 3 trong chuyện tình giữa 2 người vốn là của nhau từ trước. Tea-soo tự tử… tuy không chết nhưng việc làm của Tea-soo càng làm cho Joon-ha thấy mình có tội, Joon-ha quyết định bỏ đi. Cảnh trong bệnh viện khi Joon-ha và Joo-hee đến thăm Tea-soo, cả 2 cùng khóc… khóc vì họ đã gây nên chuyện này cho Tea-soo, khóc vì chính chuyện tình cảm của họ… nó sẽ đi đến đâu?
Cuộc gặp mặt giữa Joon-ha và Joo-hee sau nhiều năm xa cách có lẽ sẽ khiến nhiều người xem thấy tiếc ! Vẫn yêu nhau nhưng giấu đi cảm xúc, cả 2 cùng e dè không biết sau ngần ấy năm tình cảm dành cho nhau thề nào? và Joon-ha cứ nghĩ rằng Joo-hee đã cưới Tea-soo nên người xem cảm thấy hụt hẫn cho mối tình này…
Nếu như câu chuyện trên đầy chất lãng mạn của nông thôn, của cái thời cách đây 20 mấy năm thì bây giờ, chuyện tình của con gái Joo-hee không kém chất lãng mạn của cái thời hiện đại. Ji-hye yêu Sang-min nhưng cô không dám nói vì cứ nghĩ rằng Sang-ming yêu Soo-gyung -bạn của Ji-hye. Nhưng duyên phận của họ là của nhau…từ việc chọn quà cho đến những lúc “tình cờ” gặp mặt… Tuy Ji-hye cứ cố tránh mặt Sang-min, nhưng… 1 ngày mưa, Sang-min đến trú mưa cùng chỗ với Ji-hye, cô muốn tránh mặt nhưng Sang-min đề nghị anh giúp cô đến thư viện bằng cách 2 người che chung chiếc áo của anh… Ji-hye cảm thấy rất hạnh phúc nhưng tiếc vì “Sao đường tới thư viện gần thế không biết?”… yêu nhau mà ! Thật ra người hạnh phúc không chỉ có Ji-hye mà Sang-min còn hạnh phúc hơn vì anh đã nắm bắt được “cơ hội” của mình. Sự “tình cờ” và “cơ hội” của Sang-min chính là động lực khiến cho Ji-hye tự tin hơn để không tránh mặt anh… tình cảm của họ cũng bắt đầu tiến triển tốt đẹp… nếu chỉ nói đẹp không thì không đủ vì mối tình của họ là sự tiếp nối duyện phận của câu chuyện năm 1968, 1 kết thúc có hậu, rất lãng mạn. Nếu bạn cảm thấy tiếc nuối cho chuyện tình của Joo-hee và Joon-ha thì có lẽ tình cảm giữa Ji-hye và Sang-min sẽ là sự bù đắp sự tiếc nuối đó. Cảnh cuối phim Ji-hye và Sang-min ngồi trên chiếc cầu cùng ngằm đom đóm, y như những gì mà Ji-hye cảm nhận qua quyển nhật ký về mối tình đầu của mẹ cô.
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.