Mùa thu, 2005…
Lời tỏ tình thứ nhất: “Em yêu anh”
Vào khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời, họ đã phải xa cách nhau mãi mãi
Lee Jin Woo: Hôm nay, anh sẽ biến em trở thành nguời phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Năm nay tôi 30 tuổi, là một nhân viên cứu hỏa. Công việc hằng ngày của tôi là bôn ba khắp mọi nơi, khắp mọi ngả đường, mang nước đến dập tắt những ngọn lửa đang bùng cháy, cố gắng hết sức để cứu mỗi một sinh mạng đang bị vây trong biển lửa. Một cuộc sống tràn đầy nguy hiểm như thế, nhưng tôi rất thích nó. Rồi giờ đây, tôi bắt đầu có một cảm giác bất an, tôi đem lòng yêu một người con gái. Vì cô ấy, lòng tôi bắt đầu có sự nhớ nhung. Tôi có rất nhiều lời muốn bày tỏ với cô ấy nhưng không hiểu sao khi gặp người con gái tôi yêu tôi không thể thốt nên một lời nào cả. Tôi đã tùng cứu sống rất nhiều người, mà giờ đây bản thân lại bị nhốt trong lưới tình, người có thể cứu tôi thoát khỏi vòng vây ấy, trên thế gian này chỉ có duy nhất một người – Ahn Su Jeong. Tôi đã khiến người con gái ấy chờ đợi tôi trong một khỏang thời gian khá dài và tôi thật là ân hận. Vì muốn mãi mãi được ở bên Su Jeong, tôi quyết định mua một chiếc nhẫn, chuẩn bị cầu hôn với cô ta. Đêm hôm ấy, trời mưa như Su Jeong mong muốn, tôi ngồi ở nhà hàng chờ đợi Su Jeong với mọi thứ được chuẩn bị sẵn cho một buổi cầu hôn thật lãng mạn. Bỗng, điện thoại reo…
Ahn Su Jeong: Hôm nay, em cũng mong ước rằng trời sẽ đổ cơn mưa.
Tôi là một phát thanh viên thủ ngữ của đài truyền hình. Vì anh ấy, tôi không còn thích ánh mặt trời chói chang nữa, mà ngược lại tôi luôn mong ước ngày nào cũng có mưa rơi. Mỗi một buổi sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên mà tôi làm đó là mở cánh cửa sổ ra và lắng nghe dự báo thời tiết. Không phải là một ngư dân đi đánh cá ngoài biển khơi xa, cũng chẳng phải kẻ leo trên những ngọn núi cao chót vót, nhưng một ngày của tôi bắt đầu từ dự báo thời tiết và cũng kết thúc từ dự báo thời tiết. Trên đời này có biết bao người con gái là bạn gái của các chàng trai làm nghề cứu hỏa, phải chăng bọn họ cũng giống như tôi, đều mong ước ngày nào trời cũng đổ cơn mưa? Mỗi ngày đều lo lắng cho an nguy của anh ấy, ăn không ngon ngủ không yên. Tôi bị lạc lõng trong những ngọn lửa đang bùng cháy, ai có thể giúp tôi dập tắt những ngọn lửa ấy? Vì tôi, và vì tất cả những con người cần được anh ấy cứu, hôm nay ông Trời hãy đổ một cơn mưa, có được không? Sáng hôm nay, ánh mặt trời thật rực rỡ, chiếc xe bus đang lướt nhanh qua các ngã đường, tôi ngồi trong ấy và chờ đợi anh sẽ cầu hôn với tôi mà lòng khẽ nói rằng: Em yêu anh.
Lời tỏ tình thứ hai: Xin hãy hiểu cho anh.
Khoảnh khắc đôi tình nhân chia tay nhau, họ đã rơi những giọt lệ đau thương nhất.
Jung Ha Suk: Chỉ cần có em ở bên anh, tất cả mọi người trên thế gian này chia tay cũng là một điều tốt.
Ba năm nay, tôi chỉ là một tay đấm bốc vô danh lặng lẽ, chỉ biết sống dựa vào một số tiền ít ỏi của các trận thi đấu và của cô bạn gái. Hôm nay cũng là một ngày tôi chui rúc trong căn phòng bé nhỏ của mình, suy nghĩ về những gì xảy ra vào ngày hôm qua. Đã ba năm rồi, sống trong căn phòng bé nhỏ chật chội tăm tối dù chỉ ở một mình nhưng tôi rất thích, tất cả vì Suk Hyun, cô bạn gái xinh đẹp của tôi. Mỗi ngày tôi đều kỳ vọng, sẽ có một ngày nào đó tôi sẽ trở nên xuất chúng. Nhưng rồi giờ đây cô ấy đã cảm thấy mệt mỏi, cô ấy muồn rời xa tôi. Tôi biết rằng cô ấy rất khó nói ra được lời chia tay, nhưng bằng mọi giá tôi không thể để Suk Hyun rời xa mình. Hãy cầu nguyện đi, chỉ cần có thể giữ cô ấy ở lại, tôi nguyện chịu trách nhiệm tất cả mọi việc. Vì vậy bắt đầu từ hôm nay, cuộc chiến giữa tôi và chia ly được bắt đầu.
Choi Suk Hyun: Tình yêu ra đi rồi nhưng vật chất vẫn còn tồn tại, lời nói này tôi không bao giờ tin nó nữa.
Tôi làm thêm tại một siêu thị giảm giá quy mô lớn đã được ba năm, mối tình nghèo của tôi cũng đã được ba năm. Lúc trước tôi luôn nghĩ, rồi một ngày mọi việc sẽ ổn. Nhưng giờ đây tôi mới hiểu, tình yêu không thể nào giải quyết hết mọi vấn đề. Nếu như yêu nhau mà không có trách nhiệm thì đó có phải là tình yêu không? Mỉm cười rồi chia tay không phải có thể lưu lại những kỷ niệm đẹp đẽ hơn sao? Những tháng ngày bên cạnh Ha Suk cũng giống như nhìn không thấy đường chân trời trong mùa đông buốt giá. Bây giờ tôi đã quá mệt mỏi, tôi cũng khao khát một mùa xuân ấm áp, gió mát thổi nhè nhẹ qua bờ vai. Hôm nay anh ấy cũng ngắm nhìn bên ngoài cánh cửa, chờ đợi tôi, nhưng phải làm sao đây? Phải chia tay thôi, ngay lúc này đây phải nói lời chia tay với anh ấy. Nhưng tôi vẫn còn yêu anh ấy? Rất yêu rất yêu anh ta. Bởi vì yêu cho nên càng phải chia tay.
Lời tỏ tình thứ ba: Cám ơn
Mối tình đầu trôi qua trong nháy mắt nhưng lại có được dũng cảm để yêu một lần nữa.
Sang Gyu: Cho đến khi nào tôi mới có thể vẽ được khuôn mặt của cô ấy đây?
Tôi là một chàng họa sĩ lề đường giúp đỡ những người trong khu vui chơi vẽ chân dung của họ. Một ngày tôi vẽ đến mười mấy bức tranh với những nét mặt khắc nhau. Vui vẻ có, hạnh phúc có, lo lắng có, đau buồn có….Mỗi ngày tôi đều phải đối diện với những khuôn mặt xa lạ ấy. Nhìn thấy những người vì những bức tranh vẽ mà cố vẻ ngượng cười tôi rất buồn lòng, lẽ nào tôi thật phải tiếp tục vẽ những bức tranh như vậy sao? Cho đến một ngày, trong ánh mặt trời sáng chói bỗng ào đến một cơn mưa nhỏ. Cơn mưa nhỏ đó cũng là định mệnh đưa cô ấy đến với tôi và khuôn mặt bấy lâu nay tôi chờ đợi cuối cùng cũng đã xuất hiện. Từ ngày hôm ấy, con tim tôi luôn xao xuyến một cách kỳ lạ. Tôi mong ước ngày nào cũng được gặp Su Eun, nhưng cô ta lại luôn giấu khuôn mặt thật của mình sau bộ đồ búp bê bên ngoài. Tôi muốn biết nhiều hơn về cô ấy nhưng lại không dám đeo đuổi quá sát, sợ rằng rồi cô cũng như cơn mưa nhanh chóng qua đi. Vào ngày tôi muốn mở cánh cửa trái tim của Su Eun, tôi ngồi chờ đợi bên trong công viên, con tim thì cứ đập loạn nhịp.
Ahn Su Eun: Có lẽ, chàng trai ấy mở được con tim đã khóa trái của tôi?
Công việc của tôi là mặc bộ đồ búp bê của một nhân vật cổ tích trong khu vui chơi giải trí. Tính tình hoạt bát của tôi khiến mọi người không ngờ rằng tôi là một cô gái có khiếm khuyết về nói và nghe. Hôm ấy, tôi được một chàng lính cứu hỏa dũng cảm cứu sống mình khỏi ngọn lửa lớn nhưng cũng từ đó trở đi tôi không còn nghe được âm thanh trên thế giới này, không thể nói được thứ ngôn ngữ mà mình vốn có. Tuy vậy tôi vẫn không tuyệt vọng, vẫn yêu đời dù nỗi đau trong lòng không thể nào biến mất đi được. Cho nên tôi đã chọn công việc này, mặc bồ đồ của nhân vật trong truyện cổ tích, đeo mặt nạ, cùng vui đùa với các bạn nhỏ trong công viên. Phải chăng điều ấy sẽ giúp cho con tim tôi được thanh thản? Tôi cũng không biết nữa. Chàng trai ấy có vẻ như rất quan tâm đến tôi càng khiến cho tôi lo sợ. Mỗi một lời của anh ấy tôi không thể lắng nghe. Thật ra tôi mong muốn biết bao có thể cởi bỏ lớp mặt nạ này để anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của tôi, nhưng tôi lo sợ rằng mối tình đầu của mình sẽ mau chóng biến mất giống như xe ngựa của cô bé Lọ Lem biến thành quả bí đỏ. Đối với tình yêu, càng gần nó một chút thì tôi lại càng thêm phần khát khao. Anh ấy ngồi chờ tôi bên trong công viên, nhưng tôi có thể lưu lại ấn tượng tốt đẹp nhất cho anh ấy chăng? Chỉ trong một ngày mà con tim tôi lượn vòng giữa thiên đường và địa ngục biết bao nhiêu lần…
Lời tỏ tình thứ tư: Xin lỗi
Con trai yêu quý của mẹ, mẹ không thể nào mãi ở bên con
Yeom Ju Young: Tôi lúc nào cũng bận rộn, đối với con tôi mà nói, tôi không phải là một người mẹ tốt.
Tôi là một nhà thiết kế và có lẽ cũng là một bà mẹ bận rộn nhất trên thế gian này. Mỗi ngày dù có bận rộn đến đâu tôi cũng đều chuẩn bị bữa ăn sáng cho chồng và con trai tôi, rồi đưa chồng đến công ty, đưa con trai đến trường học. Đối với một người hay chạy ngược chạy xuôi như tôi thì một ngày 24 tiếng đồng hồ quả thật quá ngắn ngủi. Trong ánh mắt của con trai, tôi là một người mẹ bận rộn. Không có thời gian dạy dỗ cho con trai, thậm chí đến một nụ hôn dành cho con trai cũng không có được. Hôm qua, tôi được gọi đến trường của Hui Chan, cô giáo đã cho tôi xem một bức tranh nhật ký của con trai mình. Người bên trong bức tranh ấy là tôi, mỗi ngày say khướt về nhà nằm ngủ, lại hay cãi vã với chồng mình. Nhìn vào khuôn mặt đầy những lời nói dối của con trai, tôi rất đau lòng. Con trai của tôi ơi, trên thế gian này không có thứ gì quan trọng hơn con cả, con có thể nào hiểu được tấm lòng của mẹ không? Con trai ngoan của mẹ, mẹ xin lỗi con.
Park Hui Chan: Tôi biết rằng nói dối là một điều tồi tệ, nhưng không có mẹ thì càng tồi tệ hơn.
Năm nay tôi được 8 tuổi, học tiểu học năm thứ 2. Hôm nay là ngày mẹ đến đón tôi trễ nhất, những bạn học khác đã về cùng với mẹ, chỉ còn mỗi mình tôi bơ vơ ở nơi đây. So với tôi, chắc là mẹ yêu thích công việc hơn tôi? Không thể chơi cùng tôi, cũng không giống mẹ của các bạn khác mặc bồ y phục xanh lá đứng thổi còi quản lý giao thông trước cửa trường. Hình như tôi có chút hận mẹ. Nếu như mẹ luôn nghĩ về tôi có phải tốt hơn không? Nếu như mẹ có thêm nhiều thời gian vui chơi cùng tôi thì tốt biết bao? Mỗi đêm khi tôi vẽ những bức tranh nhật ký, tôi bắt đầu nói dối. Tôi vẽ mẹ trở thành một người mẹ xấu, mỗi ngày uống rượu say mới trở về nhà, còn cãi vã với cha tôi. Hìhì, vẽ như vậy thì mẹ sẽ bị cô giáo la rầy đúng không? Nhưng thật kỳ lạ, trong lúc tôi viết nhật ký, tôi đau lòng và khóc rất nhiều. Tại sao tôi khóc ư? Tôi cũng không biết nữa.
Một mùa thu nữa lại trôi qua…
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.