Bài viết của urgly_ducky
Khi quyết định chọn này để viết cảm nhận tôi hơi đắn đo vì mọi người đều chọn những phim hay,được nhiều người thích hoặc phim điện ảnh để viết cảm nhận nhưng tôi lại chọn 1 phim truyền hình HQ vốn bị xem là “sến” hơn nữa phim này lại không được bà con trong MB yêu thích nhiều thậm chí còn bị chê nữa chứ.Nhưng biết sao được , chỉ vì tôi quá yêu thích phim này và mỗi lần coi lại phim này,cảm xúc trong tôi vẫn cứ dạt dào như lần đầu mới xem.Thôi thì coi như góp vui ,ủng hộ cho cuộc thi này vậy !
Bản Tình Ca Mùa Đông , tựa phim như đã gợi mở cho người xem trước nội dung của phim: một câu chuyện tình lãng mạng nhưng lai buồn như hình ảnh của một mùa đông đẹp ,trắng xóa trong màu tuyết nhưng lại lanh lẽo ,cô đơn.
Chàng thanh niên Kang Yoon Sang quyết định từ Mỹ trở về nước ,đến học tại 1 trường trung học với mục đích đi tìm ngừơi cha thật sự của mình. Trên chuyến xe buýt đầu tiên đến trường anh đã gặp Woo Jin, cô bạn học chung trường và cả chung lớp nữa.Hình ảnh hai người trên xe buýt thật dễ thương. Xe buýt có rất nhiều chỗ thế mà hai người lại chỉ ngồi sát nhau trong một góc ở băng cuối xe,tôi bỗng phì cười khi thấy cảnh này. Hai ngừơi đến trễ vì đi lỡ chuyến nên khi đến trường Woo Jin bi thầy giáo phạt quỳ khiến cô cảm thấy Joon Sang rất khó ưa.Nhưng rồi dần dần tình cảm của Woo Jin đối với Joon Sang thay đổi khi cô thấy anh tài giỏi trong việc sửa lại máy phát âm ở trường,khi Joon Sang mang giầy lại cho cô khi hai nguoi leo tường để vào trường.Và ngược lai Joon Sang cũng bắt đầu cảm thấy yêu mến cô ban khá tinh nghịch này.Tôi rất mắc cười khi thấy khuôn mặt thuỗn ra,”quê quê” của Woo Jin khi nhìn thấy JS bắt gặp mình đang múa hát rất “cuồng” trong phòng phát thanh.
Thuở học sinh của Joon Sang và Woo Jin có rất nhiều ký ức đẹp và lãng mạng như khi hai người cùng đánh đàn,khi Woo Jin đưa tay cho Joon Sang nắm khi tập đi trên một khúc cây,khi Joon Sang chở Woo Jin bằng xe đạp giữa hai hàng cây trong ánh nắng hoàng hôn,khi hai người cùng bị phạt hốt lá cây vì tội trốn học….Và cảnh lãng mạng nhất có lẽ là khi Joon Sang và Woo Jin cùng nghịch tuyết :những khung cảnh thật dễ thương khi hai người chơi ném tuyết,nặn người tuyết và nhất là lúc Joon Sang hôn Woo Jin ,nụ hôn đầu tiên thật ngọt ngào.Những tưởng tình cảm đó cứ mãi trong sáng và yên bình theo thời gian nhưng một tai nạn xe cộ đã bất ngờ đem Joon Sang đi,đem theo một bí mật về mối quan hệ giữa hai người mà anh vừa biết được.Cái chết của Joon Sang đã để lại cho Woo Jin một nỗi đau khôn nguôi.
10 năm sau cái chết đột ngột của Joon Sang,Ju Jin tưởng rằng mình đã có thể quên đi hình bóng của Joon Sang nhưng thật sự cô vẫn không quên được,hình bóng ấy vẫn ngủ sâu trong tâm khảm Woo Jin k lúc nào phai nhòa.Tôi làm sao có thể quên được ánh mắt thất thần của Woo Jin,làm sao quên được hình ảnh cô không mảng đến lễ đính hôn của mình với Sang Huyk,không màng xe cô,không màng đến cái lạnh rét của mùa đông ,không màng mọi thứ chung quanh mình mà chỉ mãi lo tìm kiếm hình bóng của Joon Sang mà cô chợt trông thấy.
Nhóm bạn của Woo Jin tổ chức họp mặt nhau và bài “Lần Đầu” lại vang lên khi Min Hee xuất hiện.Woo Jin như không tin vào mắt mình,Joon Sang đang đứng trước mặt cô,vẫn hình dáng ấy,vẫn khuôn mặt ấy nhưng lại với một thân phân khác: Lee Min Hee,bạn trai của Chae Rim,cô bạn thời trung học của Woo Jin.Thật trớ trêu thay,hai nguoi lại có quan hệ trong công việc,phải thường xuyên tiếp xúc với nhau.Woo Jin mỗi ngày phải đối diện với hình bóng của Joon Sang nhưng lại không phải là anh. Mỗi lần thấy Min Hee, Woo Jin lại nhớ về những kỷ niệm giữa cô và Joon Sang,về những thói quen của Joon Sang khi xưa. Về phần Min Hee ,trái tim anh dường như có một xúc cảm kỳ lạ,như có một cảm giác hiếu kỳ trứơc Woo Jin,cô gái có ánh mắt u buồn và lúc nào cũng nhìn mình, hay yêu cầu mình bỏ kính đeo mắt ra ,luôn hỏi mình những chuyện khó hiểu …. Tôi thật sự xúc động khi một lần Woo Jin say rượu,Min Hee dìu cô về và trên đường về Woo Jin cứ không ngừng hỏi Min Hee :”anh thích màu gì”,”mùa mà anh thích nhất là mùa nào” và cô cũng tự trả lời :”anh thich màu trắng”,”mùa mà anh thích nhất là mùa đông có phải không?”.Tôi hiểu được cảm nhận của Woo Jin : một cảm giác vừa vui sướng nhưng lại vừa đau khổ.
Min Hee hiểu lầm Woo Jin giả bộ ra mọi chuyện để tiếp cận anh hay thậm chí là dành bạn trai của bạn mình như lời Chae Rim kể.Chae Rim ngày xưa rất thích Joon Sang nhưng Joon Sang lại chỉ yêu Woo Jin mà thôi nên bây giờ cô sợ mất Min Hee,cô sợ anh sẽ lại yêu Woo Jin nên lúc nào cô cũng nói xấu Woo Jin trước mặt Min Hee và phủ nhận rằng ngày xưa cũng có một người giống Min Hee y hệt tên là Kang Joon Sang .Chính vì thế mà Min Hee đã giả vờ mình là Joon Sang để thử lòng Woo Jin,Woo Jin tưởng như quá vui sướng khi tìm lại được Joon Sang nhưng khi nghe Min Hee nói anh chỉ giả vờ mà thôi thì có một cái gì đó như vỡ òa trong Woo Jin,một cảm giác vừa hụt hẫng vừa chua xót khi Min Hee nói ra những lời khinh thường cô.Tôi vẫn nhớ mãi ánh mắt của Woo Jin lúc đó,một cảm giác vừa bị xúc phạm vừa đau đớn. Trong khoảnh khắc khi Min Hee nhìn thấy ánh mắt của Woo Jin,khi cô nói với anh :”có phải anh chưa bao giờ yêu ai thật lòng hay không?” Min Hee như chợt cảm thấy rằng “phải chăng mình đã sai lầm”.
Và rồi cuối cùng thì Min Hee đã biết rõ được sự thật,anh cảm thấy rất hối hận và đã xin lỗi Woo Jin.Hai người đã xóa hết mọi hiểu lầm và từ đây đã bắt đầu những ngày tháng vừa đau khổ vừa hạnh phúc của Min hee và Woo Jin.MH khuyên Woo Jin hãy quên Joon Sang đi vì đó chính là” món quà tốt nhất dành cho người đã khuất” .Woo Jin biết điều ấy nhưng cô vẫn không thể làm được.Tình yêu đầu lúc nào cũng sâu sắc và làm cho con người ta khó mà quên được.Dần dần những ngày tháng làm việc bên nhau Min Hee bắt đầu yêu Woo Jin, một tình yêu nồng nàn ,chân thật. Anh muốn Woo Jin hãy quên đi những ký ức đau buồn khi xưa,quên đi hình bóng của Joon Sang ,cởi bỏ lòng mình để tâm hồn được thanh thản hơn.Anh muốn Woo Jin đón nhận anh,yêu anh như một Min Hee đứng trước mặt cô chứ không phải Joon Sang của quá khứ. Về phần Woo Jin tuy biết mình cũng yêu Min Hee nhưng cô vẫn luôn né tránh,không cho Min Hee thấy những cảm xúc của mình mỗi khi cô thấy hình bóng quen thuộc của Joon Sang nơi Min Hee vì bên cô còn có Sang Huyk luôn hết lòng yêu cô và đã hy sinh mọi thứ vì cô.
Min Hee biết vậy nhưng anh vẫn luôn quan tâm đến Woo Jin,anh buồn khi thấy Woo Jin buồn,khi thấy Woo Jin luôn phải dằn vặt nội tâm vì anh và Sang Huyk.Anh vui khi thay cô vui,anh luôn ở bên Woo Jin mỗi khi cô thấy cô đơn.Anh luôn muốn làm những gì tốt đep nhất cho Woo Jin.Một lần Woo Jin đã hỏi Min Hee :”Sao anh lại tốt với em như thế?”.MH đã trả lời cô rằng :”Bởi vì tôi yêu em nhưng người em yêu không phải là tôi nên những gì mà em muốn,những gì mà em mong ước thì tôi sẽ cố gắng làm cho em,tôi tin rằng tôi có thể làm được ”.Môt câu nói thật hay và cảm động có phải không,tình yêu quả thật rất thi6eng liêng và cao đẹp nếu bạn luôn nghĩ cho người mình yêu. Nhưng rồi cuối cùng Woo Jin không thể dối lòng mình:cô đã từ chối lời cầu hôn của Sang Huyk..Woo Jin không biết mình đã làm đúng hay sai nhưng trong lòng cô lúc ấy như chỉ muốn có một sự giải thoát khỏi những áp lực của mẹ cô,thoát khỏi những lời ác ý của mẹ Sang Huyk.Cô chỉ muốn trốn chạy khỏi mọi thứ.Min Hee đã có mặt bên cô,xúc động ôm lấy cô mà nói rằng :”Anh sẽ không để em rời xa anh nữa,anh sẽ không để em phải chịu bất cứ uất ức nào nữa.Sau này em cứ làm theo anh,cứ làm theo những gì mà anh bảo thôi.”Và Woo Jin đã có thể khóc thỏa thuê trên vai Min Hee,khóc cho biết bao ngày mà cô phải chịu đựng trong đau khổ và dằn vặt.
Nhưng một lần nữa tinh cảm của Min Hee và Woo Jin lại phải chia cắt khi Sang Huyk vì chuyện này mà không màng ăn uống đến nỗi phải nhập viện.Min Hee đã chở Woo Jin đến thăm Sang Huyk;anh biết rằng có lẽ mình sẽ mất Woo Jin nhưng anh vẫn làm thế vì anh hiểu rằng nếu không để cho Woo Jin chọn lựa thì cô sẽ cảm thấy day dứt mãi mãi. Woo Jin tuy rất yêu Min Hee nhưng khi thấy Sang Huyk nằm bất động ,thậm chí còn có ý tự tử thì cô đã không đành lòng mà quay trở lại với Sang Huyk để anh thấy phấn chấn hơn.Woo Jin đến với Sang Huyk vì cô thấy thương hại anh;cô thấy mình có lỗi quá nhiều với Sang Huyk.Min Hee tuy rất đau khổ nhưng anh vẫn chấp nhận, vẫn âm thầm chịu đựng.Anh chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn,lặng lẽ quan tâm Woo Jin mà thôi.
Rồi một lần Min Hee bắt đầu có những ký ức mơ hồ,anh bắt đầu đi tìm hiểu và cuối cùng anh biết được rằng mình chính là Kang Joon Sang.Sự thật là Joon Sang vẫn chưa chết trong tai nạn 10 năm trước nhưng mẹ anh đã âm thầm đưa anh về Mỹ de chữa trị và nhờ bác sĩ thôi miên để truyền vào tâm trí anh những ký ức xa lạ, những ký ức mà anh chưa bao giờ trải qua.Sang Huyk tuy biết Min Hee chính là Joon Sang nhưng vì lòng ích kỷ và vì anh sắp đám cưới với Woo Jin nên đã không cho cô biế.Từ sau khi biết mình là Joon Sang,Min Hee đã nhiều lần muốn cho Woo Jin biết sự thật nhưng anh đã kìm nén lòng mình.Anh sợ Woo Jin sẽ phải đau khổ lần nữa.Nhưng rồi cuối cùng khi Min Hee nói với Woo Jin thì Woo Jin lại không tin anh vì Sang Huyk nói rằng Min Hee làm thế vì muốn giành lại cô.
Min Hee cảm thấy rất đau khổ nhưng anh không thể làm gì hơn được nên Min Hee đã quyết định ra đi và cầu mong cho Woo Jin được hạnh phúc.Trong ngày Min Hee ra phi trường để đi Mỹ,Woo Jin biết được sư thật chắc chắn rằng Min Hee chính là Joon Sang khi cô nghe cuốn băng mà Min Hee gửi cho cô.Bỗng chốc bao ký ức về Joon Sang khi xưa như ập về,Woo Jin vội vàng ra phi trường và cô đã gặp được Jang Sang.Hai người đã ôm nhau và khóc,một cảnh thật cảm động.Nhưng trong đêm đó,Joon Sang đã gọi điện cho Sang Huyk và kêu anh đón Woo Jin vào sáng mai.Joon Sang vẫn quyết định đi vì anh muốn Woo Jin được hạnh phúc,anh không muốn Woo Jin lại phải tiếp tục chịu đựng dằn vặt ,chịu đựng mọi áp lực mà cô sẽ phải gánh chịu nếu quay lại với anh. Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt của Woo Jin khi cô hớt hãi đi tìm Joon Sang.Và khi tìm thấy Joon Sang đang ở bên kia đường,Woo Jin cứ thế,cứ nhìn Joon Sang mà không màng xe cộ,không màng mọi vật xung quanh,cô chỉ nhìn vào Joon Sang và chạy đến bên anh. Khi đó có một chiếc xe chạy qua,Joon Sang vì cứu Woo Jin mà bị đụng xe.Bắt đấu từ giây phút này Woo Jin quyết tâm về bên Joon Sang,vê bên người mà cô yêu và đem lại hạnh phúc cho Joon Sang.Hai người về lại những nơi xưa;cùng nhau tìm lại những hồi ức xưa;cùng hồi tưởng lại những khoảng thời gian học sinh tươi đẹp.
Những tưởng tháng ngày hạnh phúc này sẽ là mãi mãi nhưng rồi sóng gió lại ập đến khi Joon Sang biết được mình là anh cùng cha khác mẹ của Woo Jin từ miệng của mẹ anh. Joon Sang vô cùng đau khổ nhưng anh không nói cho Woo Jin biết vì anh quá yêu Woo Jin.Joon Sang quyết định làm lễ cưới với Woo Jin trong nhà thờ và chỉ có hai người mà thôi.Nhưng trong ngày cưới Sang Huyk đã đến kéo Woo Jin đi và cho cô mọï chuyện. Lại một lần nữa cả Woo Jin va Joon Sang lại phải đau khổ vì yêu nhau mà không đến được với nhau.Woo Jin và Joon Sang tưởng rằng mọi chuyện đã an bài,hai người phải chấp nhận sự thật,cả hai phải kìm nén tình cảm trong lòng vì anh em thì không thể nào yêu nhau được.
Trong lúc này Joon Sang lại biết được sự thật rằng mình không phải là anh cua Woo Jin mà anh và Sang Huyk mới chính là hai anh em cung cha khác mẹ.Mẹ anh đã nói dối anh vì bà rất yêu ba của Woo Jin nhưng lại có con với ba của Sang Huyk.Bà không muốn chấp nhận sự thật đó nên đã nói dối với Joon Sang.Lại một lần nữa Joon Sang phải đau khổ và đồng thời anh lại biết rằng mình bị di chứng sau tai nạn lần trước.Tuy anh đã bình phục nhưng vẫn ảnh hưởng đến dây thần kinh thị giác và nếu không chữa trị sớm thì sex bị nguy hiểm. Joon Sang tuy biết sẽ chậm trễ nhưng anh vẫn quyết định hoàn thành xong ngôi nhà mà Woo Jin mơ ước rồi mới đi Mỹ.Anh quyết định hoàn thành ước muốn lần cuối cho Woo Jin vì có lẽ hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.Trong ngày Joon Sang đi Mỹ,Sang Huyk đã nói cho Woo Jin biết tất cả sự thật và lái xe đưa Woo Jin đến phi trường nhưng đã muộn vì Joon Sang đã lên máy bay. Và sau đó Woo Jin cũng đón máy bay đi Pháp để học.
Chuyện tình buồn của Joon Sang và Woo Jin tưởng như đã kết thúc nhưng 3 năm sau họ gặp lại nhau nơi ngôi nhà mà Joon Sang đã làm cho Woo Jin trước khi anh đi.Joon Sang lúc này đã bị mù vì anh đi Mỹ quá trễ. Và rồi cuối cùng trải qua bao nhiêu sóng gió,bao nhiêu đau khổ,hai người cũng trở về được bên nhau,mãi mãi hạnh phúc bên nhau.Hình ảnh cuối thật đẹp,Joon Sang va Woo Jin xúc động bên nhau,hôn nhau dưới ánh hoàng hôn.Một kết thúc có hậu phải không bạn;tôi tin chắc rằng những người yêu nhau chân thật rồi cũng sẽ đến được bên nhau mà thôi.
Phải không phủ nhận rằng, dàn diễn viên đẹp,diễn xuất giỏi,những cảnh quay lãng mạng,tuyệt đẹp và nhất là hài bài Sountrack luôn vang lên đúng những trường đoạn tình cảm chính là yếu tố chính thu hút và gây xúc động cho người xem.Có nhiều người không thích phim này,cho là phim này sến ,dài dòng….nhưng tôi vẫn thích phim này.Vì sao ưh,bởi vì nó mang đến cho tôi những cảm xúc đẹp của tình yêu;mang đến cho tôi những bài học tình yêu quý giá.Khi bạn yêu,xin hãy bỏ qua những ích kỷ của cá nhân;tuy có thể nó hiện hữu trong bạn vì ai mà chả có chút ich kỷ khi yêu,nhưng đừng để nó tổn hại đến người bạn yêu.Yêu là cho chứ không phải nhận.Nếu người bạn yêu vui thì bạn cũng thấy vui.Yêu là làm tất cả cho người mình yêu để người đó được hạnh phúc là mình cũng thấy hạnh phúc có phải vậy không?
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.