(Bài viết có tiết lộ nội dung phim)
Trái tim khép kín
“Anh trai, anh có khỏe không?” Đó luôn là câu mở đầu mỗi lá thư mà Nao viết gửi cho anh mình. Nao và anh trai từ nhỏ mồ côi cha mẹ. Anh trai vì muốn kiếm tiền cho Nao đi học đã làm việc đến nỗi chấn thương lưng không thể tiếp tục công việc được nữa. Khát khao để em mình được đi học, để thành tài, anh trai quyết định đột nhập vào một gia đình khá giả ăn trộm tiền. Trong lúc bỏ trốn, anh trai thấy trên bàn còn một ít hạt dẻ, anh nhớ là Nao rất thích ăn hạt dẻ nên đã nén ở lại lấy cho hết chỗ hạt dẻ ấy. Đúng lúc định bỏ đi thì bà chủ nhà trở về. Quá hoảng sợ nên trong lúc không kìm chế được, anh trai đã ngộ sát bà già ấy. Anh trai phải chịu mức án tù chung thân. Mọi thứ có thể sẽ thay đổi nếu anh trai không cố gắng lấy những trái hạt dẻ, vì anh nghĩ Nao thích ăn nhưng Nao nói với anh rằng người thích ăn không phải là Nao mà là mẹ của hai chúng ta…
Tội danh của anh trai khiến cuộc sống của Nao bị đảo lộn. Anh không học đại học mà đi làm việc cho một nhà máy. Nao trở nên sống khép kín, ít tiếp xúc với những người xung quanh. Vẻ trầm lặng của Nao đã gây được sự chú ý của Yumiko, cô nhân viên nhà ăn nơi Nao làm việc. Yumiko chủ động đeo đuổi Nao nhưng cô càng theo thì anh càng lẩn tránh. Nao tự ti vì mình có người anh là phạm nhân.
Trong một đêm khi Nao đang đọc những dòng chữ trong lá thư anh trai gửi cho mình thì một nhóm đồng nghiệp uống say bước vào phòng. Họ vô tình nhìn thấy được lá thư và biết được sự thật về Nao, ra sức dè bỉu phỉ báng Nao. Sau khi tỉnh rượu một người trong số họ kể cho Nao nghe về cuộc đời của anh ta. Người đàn ông ấy cũng từng ở tù, cũng từng viết thư cho vợ để giữ liên lạc và vợ anh cũng vì những lá thư ấy mà phải từ bỏ công việc của mình, cho nên người đàn ông kia rất hiểu tâm trạng của Nao. Ông động viên Nao hãy trút bỏ sự tự ti của mình, hãy làm điều mình thích và cảm thấy là tốt nhất, tự tạo nên một tương lai tươi sáng cho bản thân. Lần đầu tiên trong đời, có một người hiểu, thông cảm cho Nao và còn động viên anh nữa. Chính những lời nói của người đồng nghiệp kia tạo động lực cho Nao đeo đuổi theo sự nghiệp diễn viên hài của mình.
Kỳ thị
Nao cùng người bạn cấp 2 nhanh chóng trở thành một cặp đôi gây cười nổi tiếng trên truyền hình, cũng nhờ vậy mà anh trai trong ngục có thể nhìn thấy được Nao. Sự nổi tiếng giúp Nao quen được với một vị tiểu thư nhà giàu. Để giữ được mối quan hệ này Nao đã giấu cô về sự tồn tại của một người anh trai đang sống trong ngục. Nhưng rồi sự nổi tiếng khiến nhiều người biết đến, nhiều kẻ tọc mạch lại càng muốn xoáy sâu vào đời tư cá nhân của người khác. Câu chuyện về anh trai của Nao bị tung lên mạng khiến anh phải bỏ việc, bỏ cả mối tình với cô tiểu thư kia vì sự ngăn cấm của gia đình.
Mất đi lý tưởng, mất đi người yêu, Nao tuyệt vọng và anh quyết định quên đi anh mình, đoạn tuyệt với anh bằng cách không cho anh biết địa chỉ ở mới, không tiếp tục viết thư cho anh trai nữa. Nao chuyển chỗ làm mới, làm nhân viên tiếp thị cho một công ty điện gia dụng tại một siêu thị. Nhưng ông Trời vẫn cứ trêu đùa Nao, khi anh chuẩn bị được thăng chức thì hàng hóa của công ty bị đánh cắp và bị nghi ngờ do người của công ty. Chuyện này tuy không liên quan đến Nao nhưng khi điều tra lý lịch nhân viên bị phát hiện là có anh trai đang ở tù, thế là Nao bị chuyển xuống làm việc tại kho. Tương lai một lần nữa lại tan biến, anh chỉ mong ước một điều: “có thể đi đến một nơi không có sự kỳ thị.”
Tình yêu
Sau khi Nao nghỉ làm ở nhà máy vì sự nghiệp diễn viên, Yumiko cũng nghỉ làm việc ở đây và đeo đuổi theo lý tưởng của mình: làm thợ cắt tóc. Đến khi gặp lại Nao thì khoảng cách giữa hai người vẫn không thay đổi vì Nao đã quen cô tiểu thư nhà giàu kia. Yumiko không nản lòng, cô luôn âm thầm lặng lẽ đứng phía sau giúp đỡ Nao, giúp anh đứng dậy mỗi khi sự kỳ thị khiến anh tự ti, khép kín mình trong vỏ ốc. Chính Yumiko đã viết một lá thư lên tổng công ty cho tổng giám đốc vì sự bất công trong việc chuyển chỗ làm xuống kho của Nao. Lá thư đã làm động lòng vị tổng giám đốc. Ông đích thân xuống tận kho tìm Nao và trò chuyện với anh. Ông là người đồng nghiệp thứ hai động viên Nao. Ông khuyên Nao không nên trốn tránh hiện thực mà nên đứng dậy làm lại từ đầu, và không phải Nao đã làm được điều đó rồi sao?
Nao tìm đến Yumiko để hỏi về việc viết thư cho tổng giám đốc thì anh phát hiện ra một bí mật. Hóa ra, bấy lâu nay Yumiko luôn giả danh Nao viết thư cho người anh trai. Nao oán trách Yumiko tại sao lại kể cho anh trai hết mọi việc về mình? Tại sao lại thích xen vào chuyện của người khác như thế? Nhưng đến khi anh nghe về cuộc đời của Yumiko, Nao mới hiểu được mình đã sai.
Người cha bị lừa, ôm một đống nợ trong người, khiến cả nhà phải bỏ trốn, phải sống lẩn tránh, Yumiko ghét một cuộc sống trốn chui trốn nhủi, cũng giống như Nao sống trốn tránh dưới ánh mắt của người đời. Rồi hai chị em Yumiko mỗi người bị đưa đến một viện cô nhi khác nhau. Yumiko tự lực gánh sinh nuôi sống bản thân và trưởng thành. Có đôi lúc cô nhận được lá thư của người cha, dù chỉ vài chữ nhưng Yumiko thật sự rất vui mừng. Những lá thư như một nguồn động lực giúp Yumiko sống tốt hơn nữa nên cô rất hiểu tâm trạng của anh trai Nao. Nếu mất đi sự liên lạc với Nao, người anh trai chắc chắn sẽ rất đau khổ, nguồn động lực duy nhất của cuộc sống, động lực duy nhất khiến anh sinh tồn sẽ bị tan biến đi. Yumiko không nỡ lòng, vì vậy cô đã quyết định giả danh Nao viết cho anh trai những lá thư bằng cách đánh máy vi tính. Tình yêu thầm lặng của Yumiko dành cho Nao, vì Nao làm tất cả mọi thứ khiến anh hiểu rằng, Yumiko mới chính là người con gái cần sự che chở của anh. Hai người đám cưới và họ có một cô con gái.
“ Anh trai ơi! Anh mãi là anh của em”
Thời gian trôi qua tưởng mọi thứ có thể tan biến nhưng sự kỳ thị về người anh phạm tội vẫn còn bám lấy gia đình của Nao. Con gái của Nao bị chúng bạn xa lánh, bị gọi là con của kẻ phạm tội khiến Nao cảm thấy nhói đau trong lòng. Anh quyết định viết một lá thư cuối cùng đoạn tuyệt tình anh em vì gia đình của mình. Rồi sau đó Nao đến nhà của gia đình nạn nhân năm xưa xin được tha thứ, để lòng anh có thể giải thoát, ngẩng cao đầu bắt đầu một cuộc sống mới.
6 năm trôi qua, lần đầu tiên Nao mới có đủ can đảm đối diện với con trai của nạn nhân. Và đến đây anh mới vỡ lẽ một điều, trong 6 năm qua, người anh trai mỗi tháng đều đặn không chỉ viết thư cho mình Nao, mà còn viết thư gửi đến người nhà nạn nhân hối lỗi. Vì lá thư đoạn tuyệt của Nao, anh trai cũng viết cho nhà nạn nhân lá thư cuối cùng với những lời chân thành và bi thương nhất. Anh hiểu rằng sự tồn tại của anh, những lá thư của anh đã đem lại sự đau khổ cho người thân và cả người khác, chỉ khi anh không còn tồn tại nữa thì sự việc này mới có thể chấm dứt.Trong 6 năm qua, những lá thư không giúp cho người con trai nạn nhân tha thứ anh nhưng lá thư cuối cùng đã khiến ông quyết định tha thứ cho lỗi lầm của người anh trai, và lá thư này cũng giúp cho Nao thương anh trai của mình nhiều hơn nữa.
Nao quyết định cùng người bạn năm xưa tái hợp biểu diễn một vở hài tại nhà giam của người anh. Trên sân khấu, Nao kiềm chế cảm xúc vừa diễn vở hài kịch vừa nói về anh trai mình: “Vì là có chung dòng huyết thống, vì là hai anh em đều chảy cùng dòng máu. Là anh em thì không thể xem anh mình là rác mà vứt bỏ đi, không thể nào, anh trai sẽ vẫn cứ là anh trai. Bởi vì là anh trai, không phải là rác, không là bất cứ thứ gì, là anh trai của tôi, là người anh trai duy nhất của tôi. Không giống như pin có thể thay đổi được, cho nên là anh trai, mãi mãi cũng vậy, mãi mãi là anh trai của tôi.”
Bộ phim được cải biên từ một tiểu thuyết cùng tên được đoạt giải thưởng tại Nhật Bản của Keigo Higashino. Một số tác phẩm của ông cũng từng được cải biên thành phim điện ảnh như The Secret, Henshin, Định mệnh…Bộ phim nói lên một vấn đề tàn khốc nặng nề nhưng cũng rất hiện thực của xã hội. Đó là mối quan hệ giữa nạn nhân và người nhà của mình, cùng với những sự kỳ thị và áp lực từ những lời dị nghị mà người nhà nạn nhân phải gánh chịu. Keigo cũng từng trải qua những tâm trạng này nên khi tác phẩm Tegami được những phạm nhân và người nhà của họ yêu thích, Keigo cảm thấy rất an ủi. Ông mong rằng thông qua tác phẩm của mình, gửi đến cho mọi người một thông điệp: xin đừng kỳ thị những phạm nhân và người nhà của họ giống như trong tác phẩm.
=MoviesBoOm=
Spring, 2007
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.