Stay!

Nằm ngoẹo đầu trên mặt cầu Brooklyn, 1 kiệt tác nghệ thuật của thế kỷ 19, máu tuôn từ vết thương đâu đó ở thái dương, toàn thân tê liệt vì chấn thương thần kinh vận động do những cú va đập, bạn sẽ nghĩ gì? Và mặc dù hầu như không thở được, chút cố gắng tuyệt vọng còn lại của bản năng dồn hết về các cơ quan cảm giác vẫn giúp bạn nghe thấy tiếng động từ dòng xe bất tận dưới dạ cầu, giọng nói khàn khàn của người đàn bà hoảng loạn vì tận mắt chứng kiến tai nạn, lời trấn an của 1 tay bác sĩ nào đó và cô y tá cũng nào đó nốt với những lời thì thầm của những kẻ hiếu kỳ có, thương cảm có đang vây quanh lúc mỗi đông. Trên kia, ngay tầm mắt, nhịp giữa của cầu cao vòi vọi như mất hút vào màn đêm. Những bóng người, những khuôn mặt đang thì thầm.. Sam.. và Lila..

– Họ đi cả rồi!

Bất thình lình như 1 buổi sáng thức dậy bỗng thấy mình ngồi bên cạnh chiếc xe đang ngùn ngụt cháy, cả 4 người như bị quăng quật vào thành cầu hệt như chiếc xe mất điều khiển trước khi 1 cú dập khủng khiếp hất tung những mảnh kính vụn lên trời, những mảnh kính sau đó rơi lanh canh như 1 trận mưa đá lấp lánh xuống mặt cầu béton nhựa. Cha. Mẹ.. Vậy là cả Athena..

Bạn sẽ nghĩ gì về cái tuổi 21 của mình nếu bạn là Henry Letham, sóng soài bất động bởi cái đau như thanh sắt nung đỏ xuyên suốt cả thân thể với những hơi thở ngắn dần và buốt như gió bấc đang xé toang lồng ngực, vẫn lơ lửng mãi đâu đâu giữa cõi chập chùng vô thức-ý thức trong khi những tiếng động lao xao đang từ từ trôi dạt về phía xa kia, còn những khuôn mặt thân yêu mới nói cười vui vẻ đó nay như hoà vào nhịp cầu Brooklyn, cứ dần dần chìm vào bầu trời đêm?

Nghĩ về nổi ám ảnh của bạn chăng, như Tristan Reveur của Henry? Cũng như Sam, bạn sẽ chẳng thể nào lý giải được lý thuyết tự sát của Tristan Reveur cũng như nguyên cớ cậu sinh viên mỹ thuật Henry gầy nhom tái nhợt cứ cắm đầu vào những quyển sách về tay hoạ sĩ kỳ quái trong góc hiệu sách hết ngày này qua ngày nọ.
Tristan Reveur đã thiêu huỷ tất cả tác phẩm của đời mình trước khi tự bắn vào đầu vào sinh nhật thứ 21 tại cầu Brooklyn, cuộc tự sát được hoạch định khi mới 18 tuổi. Tristan Reveur, giấc mơ buồn bã! Và để làm cái việc ấy vào cái tuổi ấy, cuộc đời hẳn phải chẳng còn chút gì để yêu thương phải không Sam?

Cuộc đời. Bạn sẽ như Henry chứ, ôn lại tuổi thơ với Olive, cô nàng ngoan ngoãn không bao giờ thức dậy nữa bởi 1 khối u gan? Bạn cũng có thể sẽ nhớ những con hải sư đang nhào lặn trong bể, những con vật to lớn dềnh dàng nhưng uyển chuyển kỳ lạ trong làn nước sâu thẳm tối tăm kia, những con vật xấu xí cục mịch nhưng thật đáng yêu khi cứ xán đến cọ chiếc mõm râu ria vào mặt vào tay bạn qua lớp kính dày rồi cũng đột ngột như lúc đến, biến mất trong làn nước.

Mẹ bạn có thường nhắc đến bạn như vậy không, thằng bé hàng giờ ngắm những con hải sư? Bà có bao giờ nói với bạn về nỗi cô đơn của mình, hay chỉ lặng lẽ ngồi chờ trước hiên nhà rồi khi bạn đang loay hoay với cánh cửa, chợt giật mình nhận ra bà bên cạnh? Làm sao mà đôi khi bạn lại không thể nhận ra mẹ mình được nhỉ. “Mẹ làm thứ gì cho con ăn nhé, Henry”. Nhưng Henry đang có vấn đề, rất nghiêm trọng. “Mẹ biết con ghét mẹ”.
Mắt bà màu nâu hay màu xanh? Bạn có biết mắt mẹ mình thật ra màu gì không?

Còn mắt bạn, xanh hay nâu? Cha bạn có bao giờ cho rằng mắt bạn màu nâu trong khi chúng màu xanh? “Là con, Henry đây. Nhìn con đi.”
Ông ngồi đánh cờ với bạn, lắng nghe bạn nói về dự định cầu hôn, cười lớn khi bạn nói về nỗi sợ mất nàng vì bạn yêu nàng, rồi ông chúc mừng, nhưng ông không trông thấy bạn. Chỉ có Sam! “Nghe nói cô bạn Lila của cậu xinh lắm, phải không Sam?” Sam và Lila. Tại sao không thể là Henry và Athena?

Bạn nghĩ có thể làm gì được ư? E quá muộn rồi.
Sẽ không nói chuyện với Athena được nữa bởi cô ấy đi rồi, với Leon và Maurren. Sam sẽ trượt chân trong cái chiếc cầu thang xoáy cạnh phòng tập kịch đó thôi, chiếc cầu thang gạch thẻ cuộn sâu hun hút tuồn tuột vào cõi vô tận dưới kia. Mãi mãi sẽ không thấy lối ra và tiếng chiếc nhẫn kim cương rơi nghe sẽ lanh canh như tiếng mưa đá.
Athena, sinh viên trường kịch nghệ. Bạn hẳn đã gặp những cô sinh viên phục vụ như vậy trong các quán ăn bình dân, những cô gái trẻ trung hồn hậu hay hỏi han bạn hồi này ra sao, công việc học hành thế nào.. mà đáng yêu nhất, dĩ nhiên là Athena với cái nét vô tư lự của giới kịch sĩ.
Tình yêu ở tuổi 21 như Henry, ai cũng biết nó như thế nào.
Nhưng bạn thì biết được những gì về cô ấy thậm chí khi đã quyết định mua nhẫn đính hôn? Có thể là rất nhiều. Cũng có thể là rất ít. Chắc không hơn gì anh chàng Hamlet bất đắc dĩ ấy, bạn sẽ tha hồ lẩm bẩm cái câu nghi vấn bất hủ về sự tồn tại trong khi Athena vào vai Ophelia với anh bạn diễn, và người bạn nhảy..
Không, Athena trong tối gặp Leon và Maurren kia. Và cô khoe những bức tranh của bạn với họ. À, cha mẹ bạn có bao giờ được thấy những bức tranh của bạn?

Những bức tranh mờ ảo! Trắng nhờ nhờ, xanh nhạt và xám, những bức tranh của bạn đấy nếu tên bạn là Henry Letham.
Có 1 bức ở trong phòng làm việc của Sam, 1 bức trong hiệu sách, số khác chất đống trong studio của Lila, kẻ từng đoạn tuyệt cuộc đời bằng 3 nhát khứa dọc 6cm trên mỗi cổ tay với 1 con dao dự phòng. “Cậu có bao giờ căm ghét cuộc đời đến mức ấy chưa, tự sát với 1 con dao dự phòng?” Vậy mà kẻ từng căm ghét cuộc đời ấy vẫn sống bởi đời còn có quá nhiều thứ đẹp đẽ. Và bởi có Sam, con nai sừng tấm trong bức ký họa của Lila. Cũng chính là Sam đang vô vọng chặn phát súng vào đầu theo kiểu mẫu Tristan Reveur của Henry. Cầu Brooklyn như càng mờ ảo với những sợi dây văng bỗng uốn éo ngoằn ngoèo trong ánh đèn đêm, nhưng Sam rốt cuộc đang ở đây.
Ừ, Sam, nhưng hẳn bạn cũng sẽ như Henry, vẫn “Đau đớn quá, Sam ạ”.

– Henry, nhìn tôi và Lila này. Ở lại với chúng tôi, Henry..

Phải, nằm đây giữa cầu Brooklyn, bạn hẳn sẽ đau đớn ân hận rất nhiều, khi họ đã đi cả rồi và bạn sẽ phải ở lại, cho dù chính là do bánh trước nổ vỏ gây mất lái. “Cha, bây giờ cha nhìn thấy con rồi chứ. Nói với mẹ con thương mẹ nhiều lắm..”
Và chiếc nhẫn kim cương, “Em sẽ lấy anh chứ?”. Cũng chỉ như những hạt mưa đá lấp lánh rơi lanh canh, nhưng phải chi viên đá kia kịp đậu trên ngón tay người bạn thương yêu suốt đời mãi mãi..

– Cậu ta nói gì vậy?
– Cậu ta nói “Xin tha thứ!”

Xa xa đàng kia, bạn có như Henry, nhìn thấy in trên nền trời đêm nhịp giữa cầu Brooklyn như 1 trong những bức tranh ký tên Henry Letham?

Đạo diễn bởi Marc Forster với Ewan McGregor, Ryan Gosling và Naomi Watt.
Sinh 1969 và mang 2 dòng máu Thụy sĩ-Đức, Marc Forster đang được lưu ý với Monster’s Ball (2001) và Finding Neverland (2004). Trước đó, Lounger-1 phim tài liệu (1995) và Everything Put Together (2000) cũng rất được hoan nghênh.
Nổi tiếng không kém có lẽ là pano của chiến dịch chống HIV của Liên bang Thụy sĩ mà anh tham gia cùng với Renée Zellweger. Trên pano, Marc Forster đang mỉm cười với 2 ngón tay tạo hình chữ V bên trên dòng chữ “Don’t take semen and blood into the mouth”.


Posted

in

by

Comments

Leave a Reply