For Alfie and for…me.
Alfie không phải là một thiên tài. Alfie không phải là một ngôi sao. Alfie chỉ là… ừm, theo đúng từ mà anh chàng dùng, thì là một “Little Alfie”. Anh ta không có một ngôi nhà lộng lẫy, cũng không có một công việc mang lại thật nhiều tiền. Nhưng chớ có mà đánh giá thấp Alfie nhé. Cái mà anh chàng có là một bề ngoài thật bảnh bao và khả năng ăn nói điêu luyện. Hai thứ đó có thể làm gục ngã bất cứ người phụ nữ nào trong độ tuổi từ 16 đến 61. Và trên hết, Alfie có tuổi trẻ.
Trong phần tự bạch, thì tiêu chuẩn chọn bạn của Alfie cũng khá gắt gao đó; fải hội đủ 3 điều kiện: Mặt-Vòng 1- Vòng 3. Nhưng nếu bạn thiếu một chút cũng không sao, như người phụ nữ trung niên kia. Trong trường hợp này thì, xin lỗi, bạn phải có TIỀN (cái này Alfie quên không liệt kê vào list). Ấy, đừng nghĩ xấu về Alfie chứ, vì anh cũng chỉ là một Alfie-bé-bỏng, kẻ có mặt trên đời để những cô gái xinh đẹp kia không phải bị lãng phí, và những người phụ nữ trung niên không phải chết già. Alfie đang làm cho cuộc đời tươi đẹp hơn, không phải vậy sao?
Dù là độc thân, nhưng Alfie thú nhận là ít khi nào fải ngủ một mình. Việc khiến anh đùng đầu óc nhiều nhất là vào lúc sáng sớm, là nghĩ xem nên kết hợp cái vest này với cái sơ mi nào; và chiều tối khi tan sớ, xem nên về nhà một mình lạnh lẽo không có đồ ăn, hay ghé chỗ nào đó được một bữa tối ngon miệng và một đêm ấm cúng cùng với breakfast-in-bed sáng hôm sau.
Các mối quan hệ của Alfie thì khỏi phải nói, với cô bồ của một đại gia nè, với một bà mẹ trẻ độc thân nè, với bạn gái của anh bạn thân nhất của mình nè, với một bà giàu có về chiều nè… Một cách chính thức thì bi nhiêu đó. Àlfie tránh không để bất cứ một mối quan hệ nào đi quá xa. Lí lẽ của Alfie là vầy; những bức tượng nữ thần nhìn từ xa rất đẹp, nhưng khi đến gần ta mới thấy được nhiều vết rạng nứt. Cho nên anh chỉ muốn đứng xa xa để ngắm những người phụ nữa của mình, để giữ mãi một hình ảnh đẹp về họ.
Nhưng Alfie vẫn cảm thấy cô đơn. Đêm Giáng Sinh, Alfie chỉ có một điều ước nhỏ nhoi là được trãi qua kì lễ với một người con gái mà mình yêu thương. Đâu có khó gì với anh chàng để tìm được một cô gái xinh đẹp. Rồi Alfie tự hỏi, phải chăng mình đang yêu thật sự…
…Xui quá, đó chưa phải là tình yêu của cuộc đời Alfie. Alfie lại chán rồi. Và điều-ước-đêm-Giáng-Sinh của anh, dù đã cố van nài, cũng phải bẽ bàng xách vali ra đi trong một đêm mưa gió. Alfie chắc cũng có chút mủi lòng, nhưng biết làm sao, chỉ là một cuộc chơi thôi mà. Và anh đã rút ra được một bài học “Phải cẩn thận với những điều ước của mình đêm Giáng Sinh”.
Alfie giật mình; hay là trong số những phụ nữ kia, có một người là tình yêu của đời mình mà mình chưa kịp nhận ra? Rồi anh nghĩ về những người đã đi qua cuộc đời anh. Nhưng cô bồ của ông đại gia đã biết rằng Alfie không cần mình, và Alfie cũng không phải là điều mình cần. Bà mẹ trẻ cũng biết rằng, mình và Alfie đang tìm kiếm những thứ khác nhau… Tự dưng thấy có cái gì đó chuyển động, mà Alfie thì vẫn yên tại chỗ. Nếu nó là một cuộc chơi, thì cuộc chơi nào lại không có kết thúc chứ?! Alfie hiểu, vì luật là do anh đặt ra mà.
Alfie tìm đến người bạn thân. Giờ thì anh ta đã kết hôn với cô bạn gái, người mà Alfie đã có một đêm say đắm. Họ đã có con. À, để nói cho rõ, người bạn này của Alfie và vợ anh là người da đen, nhưng… đứa con của họ lai da đen và da trắng. Lần đầu đầu tiên trong cuộc đời phong ba, Alfie chứng kiến hậu quả của mình. Thấy thương lắm, anh hỏi “Tui giúp được gì hông?”. Anh giúp được gì nào? “Tui không cố tình làm tổn thương ai đâu”. Nhưng người ta đã vì anh mà đau khổ rồi. Alfie rơi nước mắt. Khóc cho đôi vợ chồng người bạn hả? Khóc cho đứa nhỏ? Anh không biết nữa, rồi anh nghĩ, chắc ta đang khóc cho…thân ta.
Không sao, đừng lo quá nhé; Alfie tràn trề niềm tin. Alfie sẽ trở lại. Alfie còn người tình già giàu có. Anh chuẩn bị một bó hoa thật đẹp, sẽ tỏ ra thật ga lăng, thật quyến rũ. Hỡi ơi, người tình già của anh một mặt vẫn âu yếm Alfie, mặt khác đã vui đùa với một anh chàng khác. Tội nghiệp chưa! Chưa bao giờ Alfie-bé-bỏng phải nếm trải một sự ê chề như thế này. Anh cay cú, anh gào thét… “Nó có cái gì hơn tui?”. Cũng phải đắn đo lắm người tình già của anh mới thốt lên được thành lời, rằng… “Nó trẻ hơn cưng…”.
Tuổi trẻ là thứ quí giá lắm, nhưng nào có phải là mãi mãi. Bề ngoài Alfie có thì cũng như cái tuổi trẻ kia, sẽ ra đi một ngày. Những lời nói có cánh nó mua vui cho quí bà quí cô, nhưng không mua được tình yêu cho họ, càng không mua được tình yêu cho mình. Alfie hay nói “Tui lúc nào cũng ok mà”. Anh sẽ luôn ok thôi, cho đến một ngày anh hiểu được những điều đó. Lạ quá, hiểu được chân lí là không ok sao?
“Tui luôn cảnh báo họ từ đầu rồi; tui luôn ám chỉ là, tui không chịu trách nhiệm đâu nha. Mỗi mối quan hệ bắt đầu, tui luôn tự nhủ như vậy, mà sao bây giờ trong lòng vẫn thấy xốn xang. Khi tui tổng kết lại cuộc đời bé nhỏ của mình, và những người phụ nữ đã di qua nó; tự nhiên không thể không nghĩ tới những gì mà họ làm cho tui, họ chăm sóc, quan tâm tui như thế nào, và tui đã đáp trả họ ra sao. Ừ, tui tưởng sau mỗi mối quan hệ như vậy, tui chả mất mát gì…Mất thì không mất, nhưng bây giờ tui còn gì? Thật sự còn gì? Một chút tiền trong túi, ừ thì còn độc thân, không vướng bận, tự do như một con chim; tui không phụ thuộc vô ai và cũng chả ai phụ thuộc vô tui. Cuộc đời tui là của riêng tui….Nhưng …nhưng tui không có được thanh thản. Không thanh thản, thì người ta làm được gì đâu? Rốt cuộc, tất cả là vì cái gì? Vì cái gì đây?”
Alfie nói vậy đó! Thanh thản làm sao được mà đòi thanh thản hả trời?! Alfie khôn ngoan với tất cả mọi người, có khôn ngoan với mình? Alfie tỉnh táo với tất cả mọi người, có tỉnh táo với mình? Thì rõ ràng, anh chàng có biết sau cùng, mình sống là vì cái gì?! Mà nè, Alfie làm đau khổ bao nhiêu người, Alfie có vui đâu? Thôi cũng đừng trách Alfie làm gì. Chỉ là trẻ, chỉ là bồng bột, chỉ là nông cạn, ham vui…chỉ là Alfie bé bỏng thôi mà. Đoán nhá, nếu trẻ lại, Alfie sẽ sống khác.
Mà Alfie ơi, có ai trẻ lại bao giờ?!
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.