Tên thật:
Rowan Atkinson
Ngày sinh: 1955-01-06 Nơi sinh: Newcastle-Upon-Tyne, England Gia đình: vợ Sunetra Sastri và hai con – Benjamin (16 tuổI) và bé gái Lyly (4 tuổI)

Rowan Atkinson

“Chúng ta đang nói chuyện một cách nghiêm túc! Hãy ngừng ngay lâp tức những trò ngớ ngẩn này! Sao lại có những đứa trẻ như thế chứ!” – những lời này con trai của người chủ trại Anh Rowan Atkinson thường xuyên nghe thấy từ khi còn rất nhỏ.:image1: Nhưng vấn đề ở chỗ cậu chẳng bao giờ nghĩ đến chuyên quậy phá mà trái lại còn là một cậu bé nghiêm túc, chỉ có điều hơi quá trầm tư. Nhưng hễ có điều gì khiến Rowan phải suy nghĩ thì ngay lập tức trên khuôn mặt cậu xuất hiện một vẻ nhăn nhó khôi hài. Đó là nét bẩm sinh của Rowan. Bỏ qua tai mọi sự quở trách của cha mẹ và hai người anh, cậu bé lúc thì nhăn nhó đe doạ, khi lại cười toét với những ý nghĩ mà chỉ mình cậu biết. Chính lúc đó vẻ mặt của cậu trở nên ngu ngốc hơn bao giờ hết.

Ngồi sau bàn học của một trường học New Castle, cậu thường mơ mộng, không nhận ra rằng giáo viên đã gọi mình đến mấy phút. Và đương nhiên, những lúc như thế cậu luôn luôn cười. Bạn học cùng lớp gọi cậu là “người ngoài hành tinh-miệng rộng đến mang tai”. Thêm một điều rằng Rowan học không tồi nên cả trường đều cho rằng cậu bé thực sự là một thằng ngố. Cậu ta ngây thơ một cách khủng khiếp: cứ thử nói rằng cả lưng của cậu ta trắng hếu, cậu ta sẽ ngay lập tức cầm chổi chải quần áo và đứng trước gương, cứ thế 10 lần trong ngày cũng được… Người duy nhất không cười nhạo cậu là một cậu bé nghiêm túc mang tên Tony Blair (thủ tướng Anh tương lai quan tâm đến việc học nhiều hơn là vẻ nhăn nhó của Atkinson). Điều mong ước lớn nhất của Rowan là trở thành người bình thường như tất cả, nhưng cậu không thể đạt được điều đó. Một điều may mắn là các giáo viên đã nhanh chóng quen với vẻ nhăn nhó đó và sự kỳ lạ của cậu học trò nhỏ không làm ảnh hưởng đến điểm số. Còn hơn thế, vì những thành tích của mình trong môn toán và vật lý, cậu được nhận thẳng vào khoa kỹ sư của trường đại học Oxford.

Chẳng bao lâu Rowan nhận ra rằng trong Oxford cũng không thiếu những kẻ thích chế nhạo những người có vẻ lạ lùng. Bởi vậy, ngay trong giảng đường Rowan vẫn luôn cảm thấy mình như một nguời thừa thãi. Tuy nhiên, chính ở đây danh hài tương lai đã quen vớI Richard Kertis, nhân vật cốt cán của sân khấu sinh viên. Richard khuyên Rowan thử sức mình trong một vai hài – và anh đã không nhầm: kể từ đó anh trở thành người đồng tác giả kịch bản không thể thiếu của Atkinson và kiếm được nhiều hơn bất cứ một kẻ thích đứng cười nhạo nào ở Oxford.

Một lần, khi đang chuẩn bị cho một tiết mục biểu diễn của sinh viên, Atkinson đã quay mòng trước gương hai tiếng đồng hồ để chuẩn bị trang phục. Rowan thử hết tất cả mớ quần áo hề lấy từ nhà hát, nhưng Kertis không hài lòng với bất kỳ bộ nào. “Cậu có biết không, sẽ buồn cười hơn rất nhiều nếu cậu nhăn nhó trong trang phục thường ngày của mình,”-anh nói. Và Atkinson quyết định biểu diễn trong trang phục áo pid-jak vớI những miếng vá ở khuỷu tay – hoàn toàn giống với hàng triệu người Luân Đôn đến nơi làm việc vào mỗi sáng. Buổi biểu diễn đó đã quyết định số phận Rowan Atkinson. Thứ nhất, thành công choáng ngợp đã buộc anh phải bỏ lại Oxford và đi theo con đường nghệ thuật. Và thứ hai, nó đánh dấu sự ra đời của Mr.Bean: quả thật chiếc áo pidjak với những miếng vá đã trở thành đồng phục không thể thay đổi của Mr.Bean và…là một lá bùa hộ mệnh của anh.

Atkinson chưa từng qua một lớp đào tạo diễn xuất nào. Để thành công anh chỉ cần duy nhất khuôn mặt linh động trời phú và những lời khuyên của Kertis, người đi theo anh đến Luân Đôn. Rowan đặc biệt thành công với những màn độc tấu về nhân vật trên sàn diễn sinh viên ngày nào.:image2:Thật sự, những thành công nghề nghiệp không hề tác động đến khả năng tìm ra tiếng nói chung giữa Rowan và những người khác trong cuộc sống thường ngày. Tài năng dựng những vở hài vẫn luôn ẩn chứa trong anh, hoàn toàn không có bất cứ một chút hóm hỉnh nào khi mọi việc liên quan đến những câu truyện đùa của người khác. Thế nhưng khuôn mặt không khi nào muốn trở nên đàng hoàng vân luôn gây khó khăn cho Rowan khi tiếp xúc với các cô gái. Chỉ cần một cô gái nói chuyên với anh dù chỉ vài phút, cô ta sẽ không chịu nổi vẻ nhăn nhó không ăn khớp với công việc của Atkinson.

Có lẽ những cô gái này đã thật sự choáng váng khi vào năm 1990 cậu chàng đã bị họ hắt hủi này đạt tới đỉnh cao của vinh quang: xuất hiện phiên bản truyền hình những vở kịch mà nhân vật yêu thích của Atkinson nhận được cái tên Mr.Bean (trong tiếng Anh nó có nghĩa là “hạt đâu”, tức là một cái gì đó nhỏ bé, chơ vơ, có thể lăn dọc theo bàn hay đơn giản là bị ngườI ta nhấm nháp). Cả thế giới ngả nghiêng vì một cơn sốt thật sự, khi mà seri đã thu được 123 triệu bảng Anh trong vòng một năm, hơn cả Paul McCartney cùng với những cựu thành viên Beatles và Lennona-Yoko Ono.

Trẻ em đóng một phần không nhỏ trong tập thể những người ái một Atkinson. Chúng cho rằng Bean cư xử y hệt những gì chúng muốn làm, chỉ có điều cha mẹ chúng không cho phép. Những phụ nữ Anh thì say mê anh với tư cách “sex-symbol hóm hỉnh nhất”. Còn những người đàn ông Anh thì yêu thích Bean vì những lối thoát của anh hoàn toàn không giống như cách họ cư xử. “Trên đời này có khối kẻ ngu ngốc. Thật may là tôi không như thế!” – tương tự như vậy những người Anh bàn luận với nhau.

Tuy nhiên những đại diện của giới chính khách Anh lại không thuộc nhóm những người hâm mộ Mr.Bean. Tony Blair như trước vẫn không thấy gì nực cười ở anh bạn cùng lớp. Vấn đề ở chỗ, những người Anh chinh phục các lục địa, hàng thế kỷ đã quen với ý nghĩ rằng mình là những con người danh giá, tự tin, có học thức và đứng cao hơn mọi tội lỗi – những gentlemen hoàn hảo. Còn ở đây thì bỗng nhiên cả thế giới được chiêm ngưỡng hình ảnh một “hạt đậu Luân Đôn” luôn luôn rơi vào những tình huống ngớ ngẩn, muộn giờ làm, làm tất cả chán ngán vì sự nhỏ nhặt và vụng về của mình. Chính sự “cởi mở” này đã làm cho khán giả phương Tây trầm trồ. Còn Học Viện đào tạo chỉ huy các cảnh quay Nhật Bản đã khám phá ra rằng, phần lớn người Nhật, những người đã quá mệt mỏi bởi những khuôn mặt lạnh lùng quan cách của cấp trên mơ ước về một cấp trên như Mr.Bean.

Dĩ nhiên, Atkinson không chỉ đóng Ngài Bean. Anh đã tham gia nhiều vai diễn, ví dụ như vị thủ trưởng James Bonda-Konnery trong phim “Never say “never”, hay vị cha cố trong “Bốn đám cưới và một đám ma”. Còn trên sàn diễn anh đã đóng rất nhiều vai, kể cả những vai theo kịch bản của nhà văn Nga Chekhov. Nhưng tất cả những việc đó đối vớI Atkinson chỉ giống như một hobby của anh. :image3:Công việc thật sự của anh – đó là Mr.Bean. Anh cho rằng mình là diễn viên của một vai diễn và tự hào vì điều này. Quả thật chính vai diễn đó đã làm cho anh trở thành một trong những diễn viên có doanh thu cao nhất sứ xở sương mù. “Đâu đó phía sau nhà tôi có một cái máy in tiền. Cái máy đó đã thay đổi cả chính tôi”,-Atkinson thổ lộ. Tóm lại, từ một thời điểm nào đó Mr. Bean không chỉ là nghề nghiệp mà còn là số phận của Atkinson.

Cuộc sống riêng tư của Atkinson được che kín bởi một tấm màn bí mật. Điều này làm cho nhiều người hoài nghi liệu có một cái gì đó còn lại trong con ngườI này ngoại trừ nhân vật của anh ta không? Đương nhiên, Rowan có gia đình: vợ Sunetra Sastri và hai con – Benjamin (16 tuổI) và bé gái Lyly (4 tuổI). Tất cả sống trong một toà lâu đài lộng lẫy từ thế kỷ XVIII tạI Oxford. Trong 9 năm lấy nhau Rowan đưa vợ ra trước công chúng không quá chục lần. Vấn đề ở chỗ anh ghen vợ mình với…Bean. “Đôi khi tôi cảm thấy cứ như không phải tôi, mà Bean là chồng cô ấy. Mà quả thật tại sao cô ấy lại lấy tôi chứ? Tất cả đều biết tôi là một con người kỳ quặc. Tóm lại, tôi không muốn đưa vợ đến những chỗ mà người ta có thể gọi cô ấy là Mrs. Bean”, – anh thổ lộ. Tất cả là vì họ quen nhau trong trường quay, khi Rowan đang nghiên cứu một cảnh trong phim về Bean. Anh mặc trên người chính chiếc pidjak nổi tiếng đó, chiếc áo mà khi mặc vào bản than anh cung không hiểu anh là ai: diễn viên hay nhân vật?!

Bất cứ chỗ nào anh xuất hiện, ngườI ta đều chào đón bằng những tiếng la hét: “ Nhìn kìa! Mr. Bean!” Theo thờI gian anh cũng quen dần với việc xem mình như một bản sinh đôi của nhân vật. “Tôi có cảm giác như chúng tôi là anh em sinh đôi. Người ta đã chia cách chúng tôi khi chúng tôi mới 9 tuổi. Trong khoảng thờ gian đó tôi đã kịp trưởng thành, còn Bean thì vẫn chỉ là một đứa trẻ con to xác 9 tuổi. Nhưng khi tôi gặp được anh ấy thì chính tôi cũng trở nên như vậy”, – anh nói. Nhân tiện, ngày sinh nhật của mình chàng diễn viên 44 tuổi này lấy là ngày 01/01/1990 – ngày Mr. Bean chính thức ra mắt công chúng. Ngay cả các cuộc phỏng vấn cũng được thực hiện dướI tên Mr.Bean. “ Như thế tôi cảm thấy mình bình thản hơn rất nhiều. Quả thật chẳng ai lại nghĩ đến chuyên chọc giận Ngài Bean dễ thương hoặc gây khó dễ cho anh ta bằng những câu hỏi của mình”. Vô ích, “hệ thống bảo vệ” hoàn toàn không tuyệt hảo vì nó chẳng thể bảo vệ anh khỏi tình cảm to lớn của những người hâm mộ.

Ba năm trước tại Toronto Atkinson đã suýt bị thương khi anh đi quảng cáo cho seri hài của mình. Trước giờ hẹn 3 tiếng người ta đã thấy một đám đông hơn 4000 người tụ tập tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Cảnh sát thật sự hoảng hốt trước tình hình không thể kiểm soát và khuyên Atkinson nên giảm bớt sự cuồng nhiệt của đám đông bằng cách đừng mặc trang phục của Mr.Bean. :image4:Tuy nhiên Rowan kiên quyết từ chối lời đề nghị này, bởi công chúng không cần bản thân anh, ngườI ta cần nhân vật của anh-Mr.Bean. Vậy là anh bước ra và nói với công chúng: “Xin được phép tự giới thiệu. Tôi tên là Mr.Bean”. Ngay lập tức anh đã được nâng lên trong không chúng bởi hang ngàn cánh tay. Chỉ có điều kỳ diệu mới giúp cảnh sát giảI cứu anh. Chiếc pidjak nổi tiếng với những miếng vá tan ra từng mảnh…

Thế nhưng tình huống đó không làm cho Atkinson từ bỏ thói quen tự giới thiệu với mọi người mình là Mr.Bean và sống trong vẻ ngoài của nhân vật đó. Và dù sao đi nữa thì anh cũng không thiếu những chiếc pidjak vá.

Thêm nữa, Rowan là một người đam mê sưu tập xe. Anh có cả bộ sưu tập xe thể thao mác “Aston Martin”. Đó chính là điểm khác duy nhất giữa diễn viên và nhân vật của anh ta. Cách đây không lâu anh đã đặt vài trăm nghìn bảng Anh cho một phiên bản xe cổ Anh-món quà cho viện bảo tang xe Luân Đôn.

Nhưng Rowan không chỉ đơn thuần là một người thích sưu tạp. Anh đã viết một số bài luận nghiêm túc cho tạp chí xe hơi “Car” Luân Đôn. Hơn nữa anh còn là một tay đua có hạng. Năm ngoái anh giành vị trí thứ 8 trong cuộc đua toàn quốc. Thế nhưng ngay cả cái góc nhỏ hẹp duy nhất đó Bean cũng đã len vào. Trong một cuộc đua, Atkinson nhận ra gần như cả sân vận động cổ vũ cho đối thủ của anh. Và trong lúc nghỉ giải lao giữa hai chặng đua anh đã mặc chiếc pidjak nổi tiếng. Ngay lập tức công chúng trở nên cuồng nhiệt cổ vũ cho anh. “Mr.Atkinson quá là buồn tẻ và chẳng cần thiết cho ai hết. Còn Bean thì lại thú vị với tất cả”, -anh nói với một chút ghen tỵ.

Comments

Leave a Reply