Ba tôi, kẻ cắp xe đạp

Forums Phim Châu Mỹ, Châu Âu Ba tôi, kẻ cắp xe đạp

  • This topic is empty.
  • Creator
    Topic
  • #37499
    convit_cap_cap
    Participant

      Ba tôi

      “Ngày xưa, khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi rất nghèo. Tôi nhớ, khi tôi lên bảy, ba tôi có một chiếc xe đạp nhưng vì thiếu tiền, ba tôi lại không có việc nên phải đem ra tiệm cầm đồ. Một hôm ba tôi về nhà với vẻ mặt buồn rầu báo cho mẹ tôi biết rằng ông mới tìm được việc nhưng có lẽ sẽ không được làm vì công việc yêu cầu phải có xe đạp. Phải nói rằng mẹ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời nhất mà tôi đã gặp trên đời. Trong một thoáng suy nghĩ, tôi thấy bà đến từng phòng, lục tung những tấm drap giường còn mới, tổng cộng được 6 chiếc còn mới. Bà hì hục giặt sạch phơi khô và cùng ba tôi tới tiệm cầm đồ, bán được 7.500 đồng. Hai ông bà sang tiệm cầm đồ, lấy chiếc xe ra hết 6.500 đồng. Phải biết rằng ba tôi đã mừng thế nào.

      Công việc của ông là đi dán poster phim trong thành phố. Ngày đầu tiên đi làm, hai cha con tôi đều cảm thấy mình như những người đàn ông thực thụ, có ích, phấn chấn. Cầm khẩu phần bánh mì cho bữa trưa, ba tôi chở tôi đến chỗ làm – đó là một cây xăng, vì tôi được nhận làm một chân bơm xăng, một công việc khá ngon cho một cậu bé, phải không.

      Chiều hôm đó cha tôi đón tôi về bằng xe bus, tôi ngạc nhiên, thì ra ba tôi bị người ta lấy mất xe. Mẹ tôi đã khóc rất nhiều, ba tôi thì lo lắng nhờ bạn đi tìm giúp. Ngày hôm sau, ba tôi cùng bạn của ba và cả tôi nữa, cùng ra ngoài khu xe đạp chợ trời nhưng vẫn không có tin gì. Đến trưa thì chỉ còn tôi và ba đi tìm. Phần vì mệt, và, các bạn nhớ cho, tôi tuy đã đi làm nhưng chỉ là một cậu bé 7 tuổi đời, tôi đã bắt đầu kêu ca và quấy ba tôi, có lẽ vì quá chán nản và thất vọng, ba tôi đã cho tôi một bạt tai, một cái bạt tai bình thường, nhưng với tôi, lúc đó, tôi tức ghê gớm.

      Đến bờ sông, ba tôi dặn tôi chờ ba bên cầu còn ba đi tìm ông già nào đó mà ba nói là có liên quan đến thằng trộm xe của ba. Một lúc sau, ba tôi chạy lên tìm tôi, vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc, thật khó diễn tả, nhưng cái ấm ức vì cú bạt tai làm tôi vùng vằng, không cho ba chạm vào người.

      Về sau, tôi mới biết, lúc ấy, dưới sông có một cậu bé bị chết đuối, ba tưởng là tôi, phần vì hối hận đã cho tôi ăn một bạt tai đã hạnh phúc biết dường nào khi thấy tôi bình yên, suốt những ngày còn lại, đó là một khoảnh khắc ba tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, chính ba tôi đã nói với tôi như thế. Và sau này, khi tôi lớn lên, có gia đình, tôi càng hiểu hơn cảm giác đó của ba tôi.“

      Trên đây tôi mạn phép vào vai con trai của Antonio trong phim The Bicycle Thief, kẻ cắp xe đạp, viết vài dòng nhật ký. Đây là phim của đạo diễn Vittorio De Sica, phim nước ngoài hay nhất 1950, phim của Ý, nói tiếng Ý.

      Phim trắng đen, nhưng điều đó có nghĩa là nó còn hơn hẳn hàng tá phim với hàng triệu đô-la kinh phí thực hiện hay hàng tỉ đồng việt nam thực hiện. Với diễn xuất tuyệt vời của Lamberto Maggiorani trong vai Antonio, hình ảnh người đàn ông Ý trong giai đoạn sau chiến tranh thể hiện khá rõ nét. Phim dài 90” xoay quanh việc Antonio bị mất xe đạp trong ngày đầu đi làm, cái nét thất thần, cái nét đau khổ, cái hy vọng trong việc sẽ tìm lại được chiếc xe, thật tài tình, rất giống, rất thật. Ai đã từng mất một tài sản như là cái cần câu cơm sẽ hiểu rằng diễn xuất của anh thật tuyệt vời.

      Để nói về phim, có thể nói cả ngày, tôi chỉ nêu ra vài điểm mà theo tôi nó rất ấn tượng:

      1.Khi Antonio – gọi là An – cùng vợ chuộc xe đạp và trong ngày đầu tiên đi làm. An vui quá, vào chào vợ trước khi đi làm, An tính thể hiện một tình cảm âu yếm, nhưng, đoạn này thật khó diễn tả. Khi vợ An hơi bất ngờ, bản năng phụ nữ phản ứng ngay, vợ An xô An, chi tiết này nó chiếm hết khoảng 4 giây đồng hồ. Sau khi đẩy An ra ngoài, và An ra chải lại đầu rồi bước vào lại, rất thoải mái, một nụ hôn lên trán trước khi đi làm. Thế thôi. Vâng, chỉ đơn giản như thế, nhưng tôi đồ rằng, rất khó để có thể diễn xuất như thế trên màn ảnh, tôi thích, và bị ấn tượng, vì nó rất thật.

      2.Bạn là người châu Á, bạn là người châu Âu, châu Mỹ hay bạn đang ở bắc cực, tôi cá rằng, chắc chắn nghề thầy bói sẽ có khách hàng. Thật vậy, đất nước i-ta-li-a sau chiến tranh, ngay trong phim này, sau khi hai vợ chồng chuộc được xe, vợ An nói an chở đến một nhà, và không cho An vào. Vì tò mò, An vào và biết được ý định của vợ là muốn tặng cho bà thầy 50 lire để cảm ơn việc An tìm được việc làm. Khi đó, An cười và không cho vợ cho thầy tiền. Nhưng, sau này, khi An mất hết lòng tin vào bản thân, chính quyền, bạn bè, An đã tìm đến thầy. Như thế, cái lòng tin, cái đức tin, cái sự hy vọng của con người, cuối cùng luôn dựa vào những cái không giải thích được như thế.

      3.Hình ảnh An thất thần khi không thấy thằng con đâu mà dưới sông đang ầm ĩ vớt xác một đứa trẻ chết đuối, nhất là khi An mới cho thằng con một bạt tai. Cái diễn xuất mới tài làm sao, từng thớ thịt trên mắt, cái nheo mắt, vẻ lo âu…không cần thốt nên lời, vẫn thấy cái bao la của tình cha con nó thiêng liêng biết dường nào.

      4.Có một câu nói rất hay của Antonio khi hai cha con đi tìm xe mệt bở hơi tai, Antonio hỏi rằng con có đói không, mặc dù vẫn còn giận cha cú tát nhưng vẫn cười hạnh phúc khi nghe An đề nghị làm quả Pizza. Nhưng hơn thế, An quyết định hai cha con ăn tiệm “Ồ, tại sao mình lại tự giết mình bằng việc cố tìm cái xe thế nhỉ, quên hết đi, cha con ta làm một bữa ngon lành nào.”. Và hai cha con làm hẳn một chai nếp mới, hai bíp-tết, thật ngon lành. Trong chúng ta, ngay bây giờ, không phải ai cũng hài lòng với cuộc sống. Và không ai cũng thành công, vậy tại sao, lúc này, các bạn không hít một hơi dài, rời máy tính, bước ra cửa, nhìn ra ngoài, và đi ăn tiệm nhỉ????

      5.Khi sự tuyệt vọng vì nếu không có xe, sẽ mất việc, đã lên đến đỉnh điểm. An quyết định ăn cắp xe đạp, ăn cắp hẳn một chiếc, và tất nhiên, An bị bắt. Cái bi kịch nó nằm chỗ đó, kẻ cắp xe đạp, tên phim, không phải dành cho kẻ lấy đi của An cái cần câu cơm, mà chính An, An là tên cắp xe đạp. Để làm gì, để có một công việc, để nuôi vợ, nuôi con, để nói rằng, cuộc sống này, có quá nhiều thứ để lo lắng, quá nhiều thứ phải trách nhiệm….

      6.Đôi mắt của bé con, con của Antonio khi nó chứng kiến ba nó lấy cắp xe rồi bị bắt, chắc chắn sẽ là một cú sốc với nó, một cú sốc thực sự, cho cả khán giả, xót xa cho cái nghèo, khán giả, cái nhìn của khán giả, chính là cái nhìn của thằng bé. Phim hết rồi, cái ánh mắt ấy của thằng bé nó cứ len lỏi theo mãi trong lòng…

      Phim DVD dài 90”, đen trắng, xem hay, tiết tấu khá chậm, nội dung không còn gì lạ với cuộc sống xôi thịt như bây giờ, nhưng tôi tin chắc rằng nó sẽ có một chút gì đó đáng để các bạn suy nghĩ, suy ngẫm, sống tốt hơn, và hơn như thế, có một cái gì đó đồng cảm hơn cho những người còn khó khăn hơn mình.

      HP

    Viewing 5 reply threads
    • Author
      Replies
      • #74364
        faye
        Participant

          ái da, tìm được ng` thích phim này mừng quá, Faye coi bản cúa Ý á, bản 1950 á . Hay ơi là hay, thấy cậu bé lẽo đẽo theo cha mình mà thương gì đâu . Cái ông đóng vai cha cũng hay, không biết phim bản mới có thay đổi nhiều không, và người đóng vai cậu bé đóng có hay không ? Thật ra, không phải là chủ yếu chăm chú vào vụ ăn cắp xe đạp của ng` cha mà chỉ thấy cậu bé yêu cha mình 1 cách thần tượng như thế thì hay quá, và sự thật ông không phải là cha ruột của cậu . Ông đi cứ đi 1 mình, chẳng để ý hay chăm sóc tới đứa con gì cả . Thế mà cậu bé cứ lủi thủi theo, lâu lâu bị vấp té, rồi kêu “Ba, Ba! ” (tiếng Ý hay ) .

        • #74365
          convit_cap_cap
          Participant

            Mình coi phim 1950, hình như không có phim mới đâu. Phim đầy tính nhân văn phải không….

          • #74366
            faye
            Participant

              tại hôm bữa thấy ng` ta nói có bản mới vào năm 1990 gì đó , thế thì không phải rồi .

              Phim này xem có 1 lần mà nhớ hoài, nó thuộc dạng được xem như biểu tượng phim của Ý . Tính nhân văn thì không cần phải bàn rồi, như diễn xuất thì cũng hay quá . Phim xem cái cảnh 2 cha con thì không thể cầm được nước mắt, nó cũng nói rõ về hoàn cảnh người nghèo, đã nghèo mà còn bị xui . Nói chung, phim có nhiều chất thơ, nó ẩn chứa nhiều nét đẹp bên trong . Phải xem bản bằng tiếng Ý có subtitle mới thấy hết cái tâm trạng cúa ng` cha khi bị mất chiếc xe đạp . Nó cũng nói nên nền kinh tế của Ý sau WWII, nói chung, đây là phim rất hay khi lấy 1 vấn đề thực tế mà ít ai để ý tới (chỉ mất có 1 chiếc xe đạp ) để nói lên thực trạng của người nghèo .

            • #74367
              convit_cap_cap
              Participant

                Phim Ý, nếu bạn hay xem thì bạn sẽ thấy

                Sau khi kẻ cắp xe đạp sẽ đến phim Cinema Paradiso, tức là sau thời kì của kẻ cắp xe đạp, rồi Malena….một seri 3 phim liên tiếp khá hay, phải không.

                Cái vấn đề nó kô nằm ở chỗ cái xe đạp, mà bạn có để ý không, VN mình có lẽ thua xa nước Ý chừng 50 để phát triển. Vì bối cảnh của phim là 50 năm trước, nước mình bây giờ, cụ thể hơn, ngay nơi mình sống, một chiếc xe đạp vẫn là một niềm mơ ước của nhiều gia đình…

              • #74368
                faye
                Participant

                  Tất nhiên phim này không chỉ chủ đích nói về cái xe đạp thôi , câu chuyện dùng cái xe đạp để nối tiếp đó nói về thực trạng của xã hội . Phim Ý hay là chỗ đó, khác với phim Hollywood . Trong phim Ý, từ 1 câu chuyện, nó lại thêm ra 1 câu chuyện, rồi lại chuyện khác , cứ nối tiếp nhau . Xem phim này đen trắng, làm theo kiểu Neorealism . Nên nó có nét đặc sắc riêng của nó . Còn chuyện phim chỉ bắt đầu từ vụ xe đạp bị mất, rồi nối tiếp nhau nói thêm về xã hội và con người nước Ý thời đó . Còn Hollywood thì nhiều khi chỉ 1 phim mà có quá nhiều vấn đề .

                  Faye mới biết xem phim đây thôi à nên biết rất ít về phim, tại học môn film, học về thời điểm điện ảnh nào đó , ông thầy lấy vài phim ra chiếu cho xem ví dụ vài phút, rồi cho biết tựa, sau đó tự Faye tìm những phim đó để xem, để vào lớp mà bàn luận phim với bạn trong lớp . Cho nên, xem phim đa phần là ai giới thiệu phim gì hay là coi (tin tưởng nhất là ông thầy, tại chưa thấy ai giỏi về phim, phim gì cũng biết, nhiều khi nghe ổng phê bình phim mà ngồi ngây ra, nghe hay lắm, ổng phê bình từ cách quay, cách cắt ráp, màu sắc, nhạc phim, ảnh hưởng của các thời đại điện ảnh, tới từng nét riêng của từng đạo diễn, cách diễn của diễn viên … ổng lại ít nói về cốt truyện chính của phim, Faye thích kiểu phê bình như thế, sorry, hơi riêng tư tí ) . Phim The Bicycle Thief này là làm theo dạng Neorealism, thế còn mấy phim bạn nói có cùng dạng hay không ? Hay chỉ cùng 1 thời gian ? Faye chưa xem Cinema Pardiso và Malena, có nghe qua , nếu như bạn giới thiệu nó hay hay ngang bằng The Bicycle Thief , thì Faye sẽ tìm xem

                • #74369
                  convit_cap_cap
                  Participant

                    Hà hà, mình để đâu mất cái bài bình phim Cinema rồi, để lục lại. Nếu bạn lỡ xem kẻ cắp xe đạp rồi thì cũng ráng kiếm Cinema Paradiso đi, mình rình mua suốt hơn 2 năm mới mua được đó…

                Viewing 5 reply threads
                • The forum ‘Châu Mỹ, Châu Âu’ is closed to new topics and replies.

                MoviesBoOm

                2003-2023

                Skip to toolbar