Khi tôi thực sự ngồi xuống để viết về Moulin Rouge, tôi lại có cảm giác bất lực. Bất lực vì hơn mười ngàn lẻ một lần coi đi coi lại tác phẩm, tôi vẫn chỉ có thể bàng hoàng thốt ra những câu cảm thán rất vô duyên như: chòi, sao hay wé ta!!! hay, í, cha Luhrmann này giỏi vậy cà??? Mà chưa lần nào viết một bài review nghiêm túc về cái hay cái giỏi của phim cả. Bất lực vì thế giới này vẫn còn bị chia cách thành 2 phần, một phần đã xem Mouline Rouge và một phần chưa có được diễm phúc đó. Bất lực vì tôi chưa thăng được tới chức chủ tịch hội đồng giám khảo của Academy Award để gom hết tượng vàng tượng bạc trao cho Moulin Rouge từ người đẹp Nicole Kidman cho tới bà ủi đồ của mợ ấy. Vâng, rất bất lực, các bạn (nam) hiểu ý tôi chứ ạ?
Không thể kéo dài tình trạng mù-Moulin này mãi, tôi quyết định ra quân chiến dịch Cối xay gió đỏ. Muốn vậy chúng ta cần phải có CỐI, có GIÓ và có ĐỎbột màu, dầu hoặc sơn). Phần CỐI là phần cơ sở hạ tầng, phần cơ bản, dành cho những người chưa từng xem hoặc nghe nói tới hay ngửi thấy Moulin Rouge. Ai tình cờ bị nghẹt mũi sổ mũi vào khoảng hè 2001 đến giờ thì nên vận dụng kĩ năng đọc hiểu tiếng Việt của mình mà quán triệt phần cối này trước; ai vẫn khoẻ khoắn hoặc không rành tiếng Việt thì cứ tự nhiên skip. CỐI: rất đơn giản, một ngày đẹp chời tháng 6, đạo diễn Baz Luhrmann khôi ngô tuấn kiệt, sau 2 thành công lớn là Strictly Ballroom và Romeo& Juliet tân thời, cho ra đời một siêu phẩm trường phái hậu hiện đại nữa mang một cái tên rất Tây: Moulin Rouge, mà phát âm cho ra dáng Tây một chút thì sẽ bẻ lưỡi mà đọc thành mu-lang ru-giờ, nói như cụ đồ Chiểu yêu nước chống Pháp thì sẽ diễn nôm ra là cối xay gió đỏ. Moulin Rouge là tên một nhà hàng vũ trường karaoke khét tiếng ở đồi Montmartre-Paris cụối thế kỉ 19 đầu 20. Chuyện phim lấy cảm hứng từ Camille (Trà hoa nữ) của Alexandre Dumas con, kể về chuyện tình buồn giữa một nàng kĩ nữ và một gã thư sinh nghèo. Nàng kiều nữ hoa trà lên phin thành cô vũ nữ đắt giá nhất Moulin Rouge: Satine- Nicole Kidman, còn chàng thư sinh là anh thợ chữ Christian- Ewan McGregor. Tất nhiên, hai người nếu chỉ xăm xăm iu nhau thôi thì không có gì để dựng phin cả, thế nên phải giới thiệu thêm một người thứ ba phá bĩnh cho có màu, người này bảo đảm phải rất ác độc, hoặc ít nhất cũng phải xấu xí hơn 2 người kia, thuật ngữ gọi là nhân vật phản diện. Hắn chính là lão hầu tước già dê Le Duc do Richard Roxburgh thủ vai. Có người rồi giờ tới có chuyện. Hầu tước thì mê cô Satine, cô Satine lại cảm anh Christian, và vì phim không ủng hộ chuyện đồng tính luyến ái, nên anh Christian không xoay vòng sang iu lão hầu tước cho nó trọn vẹn, mà lại thông đồng với đạo diễn và cô Satine để chọc quê người già cả. Của đáng tội, lẽ ra khán giả thuộc tầng lớp vô sản như chúng ta đã nhỏ tí nước mắt cho cụ Le Duc nếu cụ chỉ già mà không giàu. Đằng này ai biểu cụ giàu quá, chi phối hết cả Moulin Rouge, đầu tư tiền tỉ vào đấy để xây rạp hát với điều kiện lão độc quyền chiếm hữu Satine, sao mà chịu được! Cặp tình nhân cũng nhất quyết không chịu. Bi kịch gòi… Và một thế lực đen tối hơn lão Le Duc xuất hiện…Xin xem hồi sau sẽ rõ.
Đó là phần CỐI.
2003-2023