Khi nhìn thấy poster của phim tôi đã muốn xem bộ phim này…poster đơn giản nhưng chút gì đó ảm đảm và buồn tẻ…..
Họ quen nhau trên xe buýt. Chàng là tài xế, đã cưới vợ rồi ly dị và dành quyền nuôi đứa con…tại sao anh lại dành quyền nuôi con?? Anh thổ lộ rằng:”Một người con gái đem theo đứa con bên mình rất khó lấy được chồng.” Anh là một người tốt. Còn nàng, nàng thường xuyên đi xe của chàng, chàng biết nàng thường đến bến xe nào và trong một lần chàng ngỏ lời tiễn nàng về nhà….họ bắt đầu từ đấy….
Gia đình nàng mang tính chất phong kiến từ người cha, người chị thì là một kẻ coi trọng tiền bạc. Nàng chán ghét cuộc sống đó, vui vẻ và hạnh phúc bên chàng nên nàng quyết định bất chấp sự phản đối của gia đình để đến bên người mình yêu.
Tối ấy cũng như bao tối khác, nàng đứng tại tổng trạm chờ chàng…còn chàng thì đang trên đường đi…nàng gọi điện…chàng không để ý….không nhấc máy….đèn giao thông là màu vàng…chàng thản nhiên lái xe qua thì một chiếc xe tải vì muốn vượt đèn đỏ tông vào xe của chàng một cú mạnh như trời giáng….chiếc xe tan tành và chàng thì đang hấp hối….Người tài xế khác cùng hãng đi ngang qua tìm cách cứu giúp chàng…chỉ nghe chàng nói được vài chữ cuối cùng:”Điện thoại” và “Cục pin”….Cú va chạm mạnh khiến pin văng ra khỏi điện thoại…có lẽ trong những hơi thở cuối cùng chàng muốn gọi điện cho nàng…nhưng không kịp nữa….chàng đã tắt thở….
Lúc đứng chờ tại tổng trạm, nàng nghe những người tài xế nói loáng thoáng số xe của chàng, rằng chàng đã gặp nặng…nàng lập tức đến bệnh viện…điện thoại của nàng vang lên..số máy của chàng gọi đến…nàng thở phào nhẹ nhõm:”Anh à, làm em sợ mún chít, anh đang ở đâu vậy?” Đầu dây bên kia không trả lời….chỉ cúp máy…Khi bác sĩ dẫn nàng đến gặp mặt chàng lần cuối, nàng vẫn không tin vào mắt mình, người chồng tương lai đã chết, nàng chỉ luôn miệng nói:”Không thể nào, anh ấy mới gọi điện cho tôi…không thể nào…” Thật ra điện thoại được người tài xế tên là Huy, người đã có mặt tại hiện trường lúc chàng mất, muốn gọi điện kêu nàng đến bệnh viện nhưng khi thấy nàng đã đến đành cúp máy….
Chàng chết…nàng một mình chống chọi với bao khó khăn…chăm sóc đứa con,tiền nhà, tiền chợ, tiền học….và những thứ tiền khác….Chiếc xe là kỷ niệm duy nhất của hai người, nàng quyết định sửa lại nó, lái chiếc xe ấy kiếm tiền sinh sống, nàng muốn thay chàng làm nghề tài xế….Nhưng khó khăn vẫn không ngừng diễn ra:không biết cách đón khách, không đi đúng đường, không dừng đúng chỗ, bị phạt…mọi thứ liên tiếp đổ lên thân một người con gái mềm yếu….Nàng khóc và oán trách:”Sao trước đây anh nói rằng lái xe bus dễ lắm mà, tại sao em lại cảm thấy khó khăn thế này???” Nàng từ hỏi Huy trước khi chàng chết có nói gì không, Huy trả lời rằng:”Anh ấy nói rằng nói cô ấy hãy kiên cường mà sống.” Vì câu nói ấy mà nàng không bật một lời than trách nào với cuộc sống, nén tất cả vào trong lòng mà bươn chải với đời…Ngay cả lúc chàng chết nàng đã nói với mẹ:”Chết rồi, không thể nào khóc được.” Nàng đã cố nén tất cả….Nhưng mọi thứ cũng sẽ đến ngày bùng nổ, khi thấy nàng quá cố chấp với những khó khăn mà bản thân không thể nào giải quyết nổi, Huy đã làm cho nàng thức tỉnh:”Thật ra trước khi chết, một lời yêu cô anh ấy cũng không hề nói, tôi đã nói dối chỉ vì muốn tốt cho cô.” Nàng đã khóc, bật khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc….biết bao sự giằng nén bấy lâu nay như đang ào ạt tuôn trào……cả khu phố vắng lắng chỉ vang lênb tiếng khóc của nàng…..
Huy hết lòng giúp đỡ nàng và đứa nhỏ….họ phát sinh tình cảm với nhau…nhưng thứ tình cảm ấy là gì?? Huy cũng từng có một gia đình, cũng có một đứa con trai…nhưng vợ anh đã dẫn theo thằng con bỏ anh ra đi vì không chịu đựng được thói cờ bạc rượu chè của anh…Huy vì vậy mà đổi tánh, cai cờ bạc, cai rượu chè….anh không dám đổi nhà hay số điện thoại vì anh hy vọng một ngày nào đó họ sẽ quay trở về với anh….Cả Huy và nàng mỗi người đều có một hoàn cảnh nhưng họ lại có cùng một điểm chung đó là họ có thể bù đắp một nửa kia của đối phương….Nàng yêu Huy vì đó là Huy hay là cứ cho rằng đó là chàng…Huy yêu nàng vì đó là nàng hay là cho rằng nàng chính là vợ chàng và con trai của của chàng chính là của anh????
Unforgettable…Không thể nào quên….nàng có thể qên được chàng chăng??? “Tại sao số xe của anh là 1314?” “Nghĩa là trọn đời trọn kiếp….anh đối với em là trọn đời trọn kiếp” Con số đó cứ mãi vấn vương trong đầu nàng….mọi kỉ niệm giữa hai người luôn ập về mỗi đêm nàng tan ca….Kỉ niệm khi nàng bắt chàng phải cưới mình…Kỉ niệm khi mà chàng cầu hôn nàng trên xe thật lãng mạn…tất cả…tất cả mọi thứ…có thể quên được chăng???
Nhìn theo khía cạnh nào đó tôi yêu thích Unforgettable hơn Fly me to polaris…trước đây tôi đã từng cho rằng Fly me to polaris là bộ phim hay nhất của Trương Bách Chi nhưng bây giờ xin thay lại đó chính là Unforgettable….
Phim của đạo diễn Nhĩ Đông Thăng, ngoài ra còn có sự diễn xuất của Lưu Thanh Vân, Cổ Thiên Lạc, Tần Bái, Lý San San, Tô Chí Uy…..
2003-2023