Reply To: Cuối tuần xả chiện bùn, ai đọc bùn ráng chịu.. lâu lâu than thở!!

#42410
rui85
Participant

    Ngày…

    “N tạm thời về ở nhà V đi, dù sao trên danh nghĩa cũng là họ hàng mà. Lỡ có đau ốm thì cũng có người chăm sóc. Chứ sống một mình lại hay đau ốm như N thì chỉ tổ làm người khác yếu tim vì suốt ngày phải lo lắng thôi.” Nó nói một thôi một hồi như sợ tôi sẽ nhảy ào vào họng nó để tranh mất phần vậy. Nhưng đáp lại sự lo lắng quan tâm của nó, tôi chỉ buông gọn: “Đừng bao giờ lặp lại cái ý nghĩ điên khùng đó”. Nó nán tiếng thở dài xuống lồng ngực và im lặng. Chơi với nhau gần 5 năm, chắc nó hiểu rõ tôi bướng đến mức nào và gàn như thế nào. “Khi tất cả mọi thứ mất đi, tương lai vẫn còn”, nó lẩm nhẩm đọc dòng chữ tôi treo nơi bàn học. Tự dưng nó lấy cây viết và tí toáy lên đó một dòng chữ nhỏ hơn, bên dưới “Tương lai bắt đầu từ ngày hôm nay”, rồi nhìn tôi có vẻ hả hê lắm.

    Tôi thở dài, nó nhìn tôi “Lại tập thở dài nữa cơ à? N sắp thành bà cụ non thật rồi”. Tôi nhếch miệng cười, gật đầu tỏ vẻ đồng tình “maybe” – “N lạ thật, vẫn còn có thể cười được. Quái đản” – “Tui vốn thế từ bá rồi, chẳng có gì để mà ngạc nhiên” – “Thở dài nhiều sẽ làm cho con người ta đâm chán” – “Với tui nó là một thói quen, chẳng có gì để mà chán hay chả ko chán” – “N lại sắp bắt đầu cái giọng bất cần đời kiểu đức bà rồi. Chán lắm. Tui về đây”. Nó đứng bật dậy, ra đến cửa, nó còn nám lại phía tôi liều thuốc cảm “N đang ốm, uống thuốc cho mau khỏi. Phải biết tự lo cho mình nếu còn muốn người khác đừng quan tâm”.

    Nó buồn cười thật, cứ quan tâm lo lắng như thể đó là trách nhiệm của nó vậy. Chậc… nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu, học đã…

    Nhân bản vô tính của Chipantiboy

    Miền trung gió nắng

    MoviesBoOm

    2003-2023

    Skip to toolbar