Tôi biết rằng bạn có thể sẽ không đọc được những dòng tâm sự này nhưng tôi vẫn viết vào đây như một nỗi niềm riêng.
Bây giờ tôi quay đầu nhìn lại những thời gian hạnh phúc bên bạn như một tiếng thở dài.Hi vọng đêm nay tôi được mơ thấy bạn,để một lần nữa nhìn bạn…nhưng tôi vẫn biết rằng điều mong manh nhất trên thế gian này không bền vững đó là giấc [mơ.Nhưng…bạn] ơi,tôi đang nhớ về bạn.
Cái được gọi tên là kí ức bây giờ chợt ùa về trong tôi,từng câu nói,cử chỉ của bạn…Tôi đã tin những lời nói,cử chỉ ấy như một chuyện cổ tích.Và hôm nay,gặp lại bạn,tôi biết rằng bây giờ và cả ngày sau nữa,tôi sẽ chẳng bao giờ quên được bạn.tôi sẽ không tự lừa dối chính bản thân mình nữa…
Sài Gòn đẹp thật,những ngọn đèn rực rỡ làm rạng lên những con đường thơ mộng.Gió Sài Gòn thổi lồng lộng,luồng vào mái tóc của tôi như thể muốn gợi lại trong tôi một chút gì đó.Thấp thoáng trên phố là những tà áo dài bay nhẹ nhàng.Bầu trời đêm lấp lánh những vì sao làm tôi không khỏi thững thờ trước khung cảnh đẹp đến huyền diệu như vậy.Tôi đã từng dạo bước qua Sài Gòn nhiều lần lắm,tôi đã từng lê la ở những quán cóc lề đường với lũ bạn,tôi đã từng một mình dạo bước trên những con đường rộng thênh thang đầy gió lộng,tôi đã từng lắng nghe tiếng ồn ào tấp nập của một thành phố hiện đại.Sài Gòn trong ký ức của tôi là một Sài Gòn thật đẹp và lúc đó ,tôi thích nhìn Sài Gòn như một lữ khách thích chiêm ngưỡng vẻ đẹp của một địa danh nổi tiếng……………..Còn bây giờ,ngồi sau tấm lưng rộng lớn bè bè của bạn,tôi cũng thấy Sài Gòn đẹp,nhưng đẹp theo một cách khác cơ!Sài Gòn không rực rỡ xa hoa,Sài Gòn không rộng lớn thênh thang và Sài Gòn cũng không lấp lánh những ánh sao đêm xa vời vợi,mà Sài Gòn thật ấm áp và gần gũi như hơi thở của bạn vậy.Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim bất thường của mình,cái mà dường như ba năm qua,tôi chưa thể tìm lại được.
Tôi đã từng viết trên một bài báo rằng”Ranh giới giữa tình bạn và tình yêu là rất mỏng manh.Trước khi quyết định trao tình yêu của mình cho một ai đó,bạn phải suy nghĩa thật cẩn thận và phải kiểm tra cảm giác của mình dành cho người ấy ít nhất là một trăm lần để bạn sẽ không phải hối tiếc.Bạn sẽ mất đi cơ hội có một người bạn thân nếu bạn cho rằng mình yêu một ai đó,nhưng trên thực tế bạn lại không hề yêu người đó” Tôi đã từng viết như thể tôi là một con người am hiểu nhiều điều trong cuộc sống lắm.Tôi đúng là bồng bột,trẻ con làm sao!Bây giờ tôi ngồi dây,đối diện với bạn trong một khung cảnh hết sức nên thơ,tôi chợt sợ hãi nhận ra rằng tôi đang bước về lối mòn cũ.Không ,tôi không muốn mất bạn như tôi đã từng đánh mất,tôi không muốn giữa tôi và bạn lại nảy sinh những thứ tình cảm mà người ta hay lầm tưởng đó là tình yêu.Tôi muốn tôi và bạn là hai người bạn thân nhất,là hai con người vượt qua được ranh giới của tình cảm trai gái để có thể trở thành chiến hữu lâu dài của nhau.Nhưng dường như,tôi đã lầm……
Bây giờ,tôi và bạn đang đi trên hai con đường khác nhau,ai cũng ấp ủ cho mình vô số những ước mơ,hoài bão.Ngồi nghe giọng nói trầm ấm của bạn,tôi biết,tôi và bạn không phải là hai đường thẳng song song như chúng ta đã từng lầm tưởng,và cho dù hai con đường mà mỗi chúng ta đang theo đuổi đây là hoàn toàn khác nhau nhưng tôi tin rằng một ngày nào đó,tôi và bạn sẽ gặp lại nhau.Và bạn sẽ lại gọi phone cho tôi chỉ để đàn cho tôi nghe một bản nhạc trữ tình,chỉ thế thôi….
“Hình như cả em và anh đều không dám đối diện với quá khứ và luôn luôn cố tình lẫn tránh.Trong những giấc mơ xa xôi,hình ảnh anh chợt hiện về thân thuộc mà xa xăm.Trong bóng đêm của căn phòng,trông thấy bóng đen của bông hoa loa kèn để trên bàn,em chợt nhớ :
Hoa huệ trắng,bức tường cũng trắng
Sao bóng hoa lại đen?
Em không biết vì sao?Ai có lỗi?
Nhưng mãi mãi vẫn còn câu hỏi:
Sao bóng hoa trên tường lại đen?
Nhắm mắt,em vẫn thấy những bông hoa dịu dàng mà cứng cỏi ấy.Liệu sau này,em có còn sống với những giấc mơ cổ tích của mình không? “
Ta la` Dr.Slump
2003-2023