Tặng admin hungviet
Takumi và Mio vốn là bạn học chung cùng lớp khi còn ở trung học, họ cảm mến lẫn nhau nhưng chẳng ai dám nói lên tình cảm của mình mãi cho đến khi cả hai người bước chân vào đại học. Nhờ cây bút mà Takumi cố tình bỏ quên trong tay của Mio nên họ lại gặp nhau sau mấy năm trời xa cách và lần này đôi bạn trẻ ấy đã dám nhìn vào mắt nhau để thấy được sự chứa chan tình yêu đang trao cho nhau. Họ kết hôn và có được một cậu con trai kháu khỉnh, dễ thương tên là Yugi. Nhưng hạnh phúc không kéo dài khi sau 8 năm trời chung sống thì Mio qua đời bởi một cơn bạo bệnh. Một mình lủi thủi nuôi con, Takumi vẫn luôn nhớ về Mio với tình yêu trọn vẹn như thuở ban đầu ấy…
Cậu bé Yugi thì lại tin chắc rằng khi những cơn mưa đầu hè rơi xuống mẹ cậu sẽ trở lại vì đó là lời hứa mà Mio đã cam kết sẽ giữ lời với Yugi. Vốn tính thơ ngây của con trẻ Yugi âm thầm xếp những con rối cầu mưa treo ở cửa lớp với hy vọng sẽ sớm được gặp lại mẹ. Và rồi những hạt mưa trong vắt cũng đã rơi xuống trên con đường nhỏ bên bước chân của hai cha con Takumi và Yuji khi đến thăm mộ của Mio 1 năm sau ngày cô mất. Phép lạ đã xảy ra khi họ ngỡ ngàng gặp được một cô gái có ngoại hình giống Mio như khuôn như tạc. Takumi thì sửng sốt ngây người nhìn cô gái lạ đó còn Yuji thì mừng rỡ chạy đến reo hò: “Mẹ! Mẹ!” nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn ngơ ngác cho hai người.
Hãy tạm gọi cô gái lạ mặt đó là Mio, như Takumi và Yuji ra sức nói cho cô tin rằng cô chính là Mio vậy. Quá vui mừng vì nhìn thấy lại được hình ảnh thương yêu của vợ mình Takumi nói dối với cô gái rằng cô chính là Mio, là vợ của anh và là mẹ của Yuji và vì cô bị bệnh mất trí nhớ nên tạm thời cô quên mất hai cha con anh nhưng anh hứa sẽ giúp cô nhớ lại tình cảm gia đình trước đây để mọi người có thể sống hạnh phúc bên nhau. Và thế là căn nhà nhỏ của Takumi và Yuji nay lại có thêm tiếng cười rộn rã, mọi vật được sắp xếp ngay ngắn, chu đáo, bữa cơm tươm tất hơn dưới sự có mặt của Mio. Dần dần cô cũng có tình cảm với anh và bằng sự cảm nhận nào đó cô cho rằng thực sự đây chính là gia đình của mình mà cô đã vô tình đánh mất nó trước đây.
Nhưng rồi những cơn mưa cũng phải ngớt hạt để nhường cho ánh nắng rực rỡ của mùa hè rọi xuống, Yuji buồn bã hỏi cha rằng: “Mẹ đã nói chỉ về với bố con mình trong mùa mưa thôi, vậy nếu hết mùa mưa mẹ sẽ lại đi mất nữa phải không bố?”, Takumi trấn an con nhưng cũng không giấu nổi vẻ bồn chồn, lo lắng về một việc nào đó sắp xảy ra mà có lẽ anh không thể ngăn cản được dù rất muốn. Bất chấp những con rối Yuji treo đầy ở sân nhà trời vẫn hửng nắng báo hiệu mùa mưa đã kết thúc và đó cũng là lời chia tay của Mio với hai cha con Takumi và Yuji, một lời chia tay được thốt lên lần thứ 2 mà chẳng ai mong chờ…
Lại tiếp tục những ngày cũ chỉ có hai cha con với nhau, Takumi lần giở từng trang nhật ký của Mio để đọc và chợt hiểu ra được chuyện… Mio vẫn không hề rời xa cha con anh mà cô lúc nào cũng cận kề bên cạnh. Tình yêu của Mio dành cho Takumi có thể nói là đầy ăm ắp như biển hồ và mãi rực rỡ, tươi nguyên như màu vàng của những đóa hoa hướng dương, nơi hai người đã trao cho nhau nụ hôn đầu tiên. Vì tình yêu đã dành trọn cho Takumi ngay từ những cái nhìn đầu tiên tại ngôi trường trung học nên dù biết sẽ phải rời xa Takumi trong tương lai Mio vẫn chọn con đường được sống hạnh phúc với anh dẫu trong thời gian ngắn. Và cứ thế tình yêu của họ cứ sống mãi như một hiện thực hiển nhiên, như những cánh hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời để đón nắng mới, nắng ấm áp vô cùng…
2003-2023