Về lại với em, nghe …
.
“Mio này, về lại với anh nhé. Chúng mình sẽ sống với nhau trọn vẹn một lần nữa nhé.”
“Takumi này, khi cơn mưa đầu tiên của mùa mưa về, em sẽ quay lại với anh và Yugi.”
.
Bắt đầu từ đâu nhỉ?
.
Bắt đầu từ ngày sinh nhật của Takumi nhé.
Ngày sinh nhật có bánh kem, bánh từ một tiệm rất ngon mà Mio đã đặt từ rất lâu, rất lâu về trước.
Người giao bánh đặt chiếc bánh nhỏ trước nhà.
Đây là chiếc bánh cuối cùng đấy. Chúng tôi sẽ dời đi chỗ khác. Sinh nhật vui vẻ nhé.
Bắt đầu mờ nhạt quá.
.
Bắt đầu từ ngày Mio qua đời nhé.
Takumi chăm sóc thằng bé con Yugi kháu khỉnh. Ừ, là hạnh phúc. Và hạnh phúc thì thường không có kéo dài. Tám năm đâu có dài. Mio chỉ hưởng được có tám năm hạnh phúc, rồi rời xa bố con Takumi mãi mãi. Kết thúc một tình yêu trọn vẹn một nửa. Kết thúc một tình yêu nhẹ như thuở ban đầu.
Một bắt đầu hay một kết thúc?
Takumi sống những chuỗi ngày nhớ mãi về Mio. Takumi đâu có nhìn thấy người đồng nghiệp xinh xắn và tốt bụng lúc nào cũng giúp đỡ cho anh. Takumi đâu có kịp học lấy công việc của người mẹ để lo lắng cho Yugi được chu toàn.
Bắt đầu cô độc quá.
.
Bắt đầu từ ngày Yugi mãi tìm một chiếc cỏ ba lá, thứ cỏ biến điều ước của thằng bé con thành hiện thực.
Bắt đầu từ ngày Yugi xếp những con rối cầu mưa treo ở cửa lớp. Thằng bé con tin chắc rằng những cơn mưa đầu mùa sẽ mang mẹ Mio của mình trở lại.
Bắt đầu từ những câu chuyện kể của Mio, rằng mỗi khi người ta chết đi, họ sẽ đến một hành tinh xinh đẹp. Nơi đó sẽ có những người thân đã qua đời. Họ trò chuyện và cầu nguyện cho những người còn sống.
Bắt đầu cổ tích, thần thoại và truyền thuyết quá.
.
Bắt đầu từ ngày Takumi gặp được Mio nhé.
Một tình yêu thầm kín không có lỗi. Nó chỉ làm cho Takumi trở nên nhạy cảm hơn, dễ vỡ hơn và thiếu tự tin đi thôi.
Takumi thích Mio nhưng mà đâu có can đảm để nói. Cô ấy giỏi giang vậy mà. Cô ấy được nhiều người cảm mến vậy mà. Cô ấy nổi bật trong trường vậy mà. Lưu bút cuối năm của cô ấy được mọi người yêu thương đề tặng kí tên vậy mà.
Tôi nhìn thấy cô ấy quay bước đi, nhưng tôi không dám gọi tên cô ấy. Và đến khi tôi đủ can đảm để gọi tên cô ấy, tôi không còn can đảm đứng phía sau cô ấy nữa.
Mấy năm sau, tôi túm hết can đảm để gọi cho cô ấy. Cô ấy đi cùng với một người khác. Và đó là khi tôi biết rằng tôi không còn cơ hội nữa.
Bắt đầu lặng lẽ quá.
.
Bắt đầu từ ngày Mio trở về sau cơn mưa đầu tiên nhé.
Những hạt mưa trong vắt tí tách trên con đường nhỏ đến mộ của Mio, cuốn lấy bước chân của Takumi và Yugi. Và họ thấy Mio ngồi đấy, ngẩn ngơ, trắng tinh và lặng lẽ như một thiên thần.
Ừ, là hạnh phúc. Ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười, bữa cơm tươm tất. Lâu lắm rồi Takumi không có cảm giác muốn tan sở làm thật sớm để về nhà như vậy. Lâu lắm rồi Yugi không có cảm giác được sống trong tình thương của mẹ như vậy.
Yugi ngủ say trong vòng tay ấm mềm của Mio. Bàn tay thằng bé con nhỏ nhắn ôm níu lấy mẹ. Mio mở mắt và mỉm một nụ cười bình yên.
Mio ngủ say trong vòng tay âu yếm của Takumi. Cánh đồng hoa hướng dương vàng rực xung quanh cả hai người. Tình yêu lần thứ hai bắt đầu cũng ngượng ngùng như thuở ban sơ. Mio nở nụ cười, nhẹ và êm như một làn gió mát xoa dịu cái bối rối của Takumi.
Bắt đầu hoàn hảo quá.
.
Bắt đầu từ khi Mio để ý Takumi nhé.
Anh ấy nhút nhát và cứ tránh né mình. Còn mình thì không xinh đẹp và chẳng có gì nổi bật.
Sao anh ấy để quên cây viết trong quyển lưu bút của mình thế này? Mình gọi cho anh ấy để trả lại cây bút nhé. Thôi, thôi vậy.
Hóa ra cây bút quan trọng đối với anh ấy lắm. Anh ấy vừa gọi cho mình để lấy lại nó.
Anh ấy lại tránh né mình. Mình có nên chạy theo anh ấy không?
Mình thức dậy trong căn phòng bệnh viện trắng tinh. Mình nằm mơ một giấc mơ dài bằng cả mùa mưa. Trong mơ, mình nhìn thấy Takumi. Mình nhìn thấy một thằng bé kháu khỉnh tên là Yugi.
“Takumi, chúng mình làm đám cưới nhé.”
Bắt đầu hạnh phúc quá.
.
Bắt đầu từ những ngày mưa cuối cùng nhé.
Mặc kệ Yugi có mãi cầu cho mùa mưa năm ấy kéo dài. Những con rối cầu mưa treo đầy ngoài sân, cả sân nhà lẫn sân trường hay sân của lớp học.
“Mẹ đã nói chỉ về với bố con mình trong mùa mưa thôi. Vậy nếu mùa mưa qua thì mẹ sẽ lại đi mất nữa phải không bố?”
Mặc kệ Takumi bồn chồn, lo lắng về một việc hoang đường sẽ xảy ra mà vẫn phải trấn an con. Anh không thể thay đổi được định mệnh.
Những ngày mưa cuối cùng, Mio chỉ cho Yugi cách làm bữa sáng với trứng chiên không bị cháy thật ngon lành.
Những ngày mưa cuối cùng, Mio tìm đến cô đồng nghiệp xinh đẹp và tốt bụng của Takumi.
“Tôi sở hữu một tình yêu ích kỉ … Xin cô hãy giúp đỡ cho Takumi và Yugi …”
Những ngày mưa cuối cùng, Mio tìm đến tiệm bánh yêu thích gửi một đơn đặt hàng dài hạn cho sinh nhật Takumi mỗi năm.
Những ngày mưa cuối cùng, họ chia tay nhau lần thứ hai. Bàn tay nhỏ nhắn của Mio một lần nữa đặt vào túi áo của Takumi.
“Túi áo của anh ấm thật.”
Mio biến mất, hòa vào những hạt nắng rực rỡ của ngày hè sau mùa mưa.
Bắt đầu nghẹn ngào quá.
.
Không biết nên bắt đầu từ đâu để Mãi Mãi Bên Nhau được trọn vẹn.
Cũng không biết câu chuyện được bắt đầu từ đâu. Từ những ngày còn trung học? Từ sau khi Mio rời khỏi bệnh viện? Từ sau khi Mio qua đời?
Đâu có ai biết được tình yêu bắt đầu từ đâu.
Những chớp nhoáng của kí ức lồng lẫn vào nhau như một vòng tròn. Những ngọt ngào mãi tồn tại trong vòng tròn. Những tình yêu mãi tồn tại trong vòng tròn, có cả tình yêu của Mio.
Tình yêu dành cho Takumi đầy ắp trong hồ nước trong veo, tồn tại vô tận trên cánh đồng hoa hướng dương bạt ngàn, trải dài và rộng dưới tàn lá xanh trong. Tình yêu mãi rực rỡ tươi nguyên.
Tình yêu dành trọn cho Takumi ngay từ cái nhìn đầu tiên trong trường trung học. Mio biết là sau này sẽ phải rời xa Takumi đó chứ. Mio vẫn cứ chọn hạnh phúc hai lần trọn vẹn bên anh.
Tình yêu sống mãi nhé, tồn tại mãi nhé, như những bông hoa hướng dương đón lấy ánh nắng mặt trời mạnh mẽ. Những hạt nắng ấm áp vô cùng tận.
****
Mình đang như một cái hũ chìm trong đống phim ảnh vì nhàn cư vi bất thiện.
Viết tặng cho những người có tình yêu như một bản hòa tấu, vang lên từ hồi nào và kết thúc từ hồi nào cũng không biết.
Viết tặng cho những người có tình yêu như gánh hát bội, cả thế giới ngắm nhìn cuộc tình đầy sắc màu … và …
2003-2023