Cuối tuần xả chiện bùn, ai đọc bùn ráng chịu.. lâu lâu than thở!!

  • This topic is empty.
  • Creator
    Topic
  • #35310
    rui85
    Participant

      Mùa hè, mưa đầu mùa 1 năm trước…

      Nó lang thang bước đi vô định, cơn mưa đầu mùa trút nước tầm tã. Cứ như thể trời đã hút hết nước biển lên rồi dội xuống mặt đất để thoả cơn buồn chán vậy. Nó, mắt lạnh băng, vô hồn, khuôn mặt lạnh lùng, bước đi như một con khùng trong màn mưa. Sau lưng nó, đứa con trai cao lộc ngộc cũng y chang thế, ướt mèm nước mưa. Nó đưa chân bước qua đường, tiếng còi, tiếng thắng xe, tiếng máy gầm gừ giận dữ… Nó bị lôi lật ngược lại, té nhào xuống đường, cánh tay chà xát với mặt đường, trầy xướt và tứa máu. Đứa con trai đôi mắt giận dữ, lôi nó đứng dậy và cho nó … một cái tát. Nó ko hề đau, nó ko cảm nhận được nỗi đau từ cái tát đó vì cõi lòng nó bị thương và đau đớn hơn gấp vạn lần. Cái tát làm rách toạt cả môi nó, máu rỉ ra từ khoé miệng. Nhưng cái tát đó giúp nó hiểu rằng nó vẫn đang tồn tại, vẫn đang sống giữa cõi đời này. Nó nhận ra nó đã dầm mưa suốt hơn 2 tiếng đồng hồ. Nó bắt đầu thấy lạnh , buôn buốt, đầu ong ong và mặt đường lấp loáng nước, mọi thứ trở nên loáng thoáng, nhạt nhoà…

      Cuộc sống ko ai nói trước được điều gì. Nó của một năm sau luôn cười vui vẻ. Vui cũng cười, buồn cũng cười, càng buồn chán càng thất vọng và đau khổ càng cười nhiều hơn. Lạnh lùng sống và chai sạn với nỗi đau, dửng dưng đón nhận những điều tồi tệ xảy ra trong cuộc sống. Nó thản nhiên “Chẳng có gì có thể làm cho mình đau thêm được nữa”. Với nó mỗi nụ cười là một giọt nước mắt khô.

      Nó thích Rui, yêu mến nhân vật trong truyện tranh đó một cách điên khùng. Nó bảo đó là Tình Yêu của nó. Nó chẳng hiểu tại sao lại thích Rui giữa hàng ngàn nhân vật trong truyện. Nó mơ hồ, đứa con trai ngày đó và bây giờ… Giống nhau ko nhỉ? Nó luôn phủ nhận. Một là ảo ảnh được dựng lên từ trí tưởng tượng, một là con người bằng xương bằng thịt trong cuộc sống. Nó chuếnh choáng như người bị say, ko dứt khoát được giữa ảo tượng và chân tình. Nó dần dần nhận ra: Nó yêu thích Rui vì đứa con trai ấy. Đó gần như là một sự trùng lặp, đứa con trai cao m8, lạnh lùng, mắt lạnh buốt, ko bao giờ cười, luôn xa cách khó gần. Đứa con trai chưa bao giờ gọi thẳng tên nó, vì cái tên làm cho cả hai trở thành họ hàng trong một gia đình. Né tránh, ko hẳn là thế, có lẽ để mọi thứ mơ hồ tốt hơn là lột trần nó ra. Chẳng biết tự bao giờ, từng mạch máu của nó có sự hiện diện của Rui, của đứa con trai. Có lẽ từ ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau cũng nên. Từ cái ngày mà nó còn chưa yêu mến con người đã mất đi đó. Với nó, đứa con trai hiện diện và lo lắng cho nó như một điều hiển nhiên phải có trong cuộc sống. Và nó coi điều đó như một thói quen trong cuộc sống của mình, như thói quen phải ăn để sống vậy. Thế nhưng nó lại chẳng hề nhận ra, nó quý mến đứa con trai ấy còn hơn cả chính bản thân mình.

      Cái tát của 1 năm sau làm cho nó hiểu rằng nó ko hề đơn độc, rằng đứa con trai ấy luôn bên cạnh nó bất cứ lúc nào. Lại trùng hợp ngẫu nhiên, môi nó lại bị toạt đúng vào vết toạt của một năm trước nay đã lành. Máu mằn mặn, ấm và nồng nồng. Mặt nó vẫn tỉnh bơ, mắt nó thản nhiên nhìn đứa con trai và lặp lại nguyên vẹn: “Cậu đi đi, cuộc sống của cậu vướng vào tôi sẽ khổ. Chọn một người khác xứng đáng hơn tôi và hãy yêu người ấy bằng cả trái tim mình”. Đứa con trai nhìn nó bất lực, khuôn mặt lạnh băng của nó đẩy hai đứa ra xa nhau… Bạn bè nhìn nó như một vật thể lạ nhất trên trái đất, đứa con trai nhìn nó bằng ánh mắt ko sao định nghĩa được. Nhưng nhìn vào ánh mắt ấy, nó biết cả hai tâm trạng như nhau…

      Nó quen một người thấu hiểu, hiểu rõ nó như đọc những đường chỉ tay trong lòng bàn tay của mình vậy. Người ấy yêu mến nó, nó biết. Nhưng vẫn dửng dưng. Nó bảo nó chẳng yêu mến ai hết, nhưng khi người ấy dồn nó đến câu cuối cùng, nó buột miệng. Một cái tên thoát ra khỏi đầu môi, cái tên của đứa con trai đã ra đi ấy, nó lạ lẫm bất ngờ… Nó thân thiện với người con trai mà nó chưa từng có ấn tượng, nó nghịch phá người anh nó thân thiết, chọc ngoáy một người anh khác rồi ngoác miệng ra cười như con ngốc. Nó làm cho người con trai kia có cảm giác nó thích người ấy. Nhưng chỉ có nó biết sự thật nằm bên trong cái vỏ bọc tươi cười của nó là gì.

      Sống trên đời mỗi người có mỗi cách yêu khác nhau. Mọi người luôn phấn đấu để giữ gìn tình cảm của mình, còn nó thì ngược lại với tất cả mọi người và trở nên khác lạ với mọi người. Với nó yêu người ấy là đẩy người ấy ra xa mình, vì nếu gần nhau cả hai sẽ đau khổ và làm tổn thương nhau sâu sắc hơn. Cả nó và cả đứa con trai ấy. Tình yêu của một đứa yếu đuối là như thế. Đứa con trai ra đi, nó bước ra “thiên đường riêng”, bóp vụn trái tim của mình, đóng khép cánh cửa của quá khứ. Nụ cười lại nở trên môi nó, phớt tỉnh, ngạo đời. Trái tim nó vẫn đập trong lồng ngực, nhưng chỉ là trái tim ko biết yêu thương…

      Một đứa bạn thân của nó, đưa cho nó cái di động và bảo cầm lấy. Đứa con trai kia bảo sẽ gọi điện thoại về để hỏi thăm. Nó mệt mỏi, ngủ vùi, rồi lại bị dựng dậy bởi tiếng điện thoại. Nó chụp lấy máy nghe, giọng đứa con trai bên kia đầu dây ấm áp “Vẫn khoẻ chứ?” Và những câu hỏi ko đầu ko cuối. Đứa con trai tự dưng buột miệng “Xin lỗi vì đã bảo sẽ bảo vệ bạn nhưng rồi lại không làm được. Lúc bạn cần nhất có ai đó bên cạnh thì tôi lại ko thể ở bên cạnh bạn được”. Nó thấy khoé mắt cay cay, giọng như bị ai đó bóp nghẹt lại “Đừng nói xin lỗi. Bạn ko hề có lỗi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa”… Và nó cúp máy, nước mắt lăn dài, đêm đó nó khóc, lặng lẽ, âm thầm, ko có một ai bên cạnh, ko ai ôm lấy nó để vỗ về, ko ai an ủi… Nó một mình.

      Người con trai thấu hiểu nó, dẫn nó ra bờ sông , chiều và gió lộng. Tự dưng nó nghĩ đến đứa con trai đó, nó chưa bao giờ thử dịu dàng cầm tay đứa con trai kia như đã ngoan ngoãn đặt tay mình vào tay người con trai này. Nó chợt thấy nhoi nhói khi nghĩ đến đứa con trai ấy, day dứt buồn. Nó rút tay lại, người con trai nhìn nó ngạc nhiên, nó nhìn trả lại bằng ánh mắt kiêu kì vốn dĩ, lòng dửng dưng đến lạ lùng. Tình cảm chỉ là hai chữ yếu đuối và mệt mỏi. Nó đang sống rất tỉnh táo với tâm hồn của trái tim nằm bên kia bờ đại dương…

      Nhân bản vô tính của Chipantiboy

      Miền trung gió nắng

    Viewing 13 reply threads
    • Author
      Replies
      • #42408
        rui85
        Participant

          Ngày…

          Trời mưa. Chán quá! Sao mưa lắm thế? Ko còn có gì chán bằng ngồi trong nhà nghe mưa rơi lộp bộp bên ngoài. Chà… Nhưng lại sướng! Mưa, nghỉ làm thêm, không mất tiền công. Tôi cười vẩn vơ một mình.

          Lăn qua lăn lại gần 10 lần trên tấm đệm mỏng thì nó lù lù xuất hiện trước của phòng trọ của tôi như ma ám. “Đi dạo ko?”. Suy nghĩ đúng 30 giây, giây thứ 31, tôi gật đầu. Và cùng một lúc hai hành động, tôi lao lại bàn cầm lấy cái dây cột tóc, trong khi chân thì đá thốc cái chăn vào góc đệm.

          Nó đạp xe, đào tôi long nhong qua khắp các con đường. Mưa lất phất và hai đứa cũng đủ ướt màm. Thấy mấy đôi tình nhân tình tứ trú cùng nhau trong mái hiên, nó cháp miệng: ” Chậc… giá như tui với N là một cặp thì hay!”. Hê hê.. tôi phá lên cười, chuyện ko bao giờ có thật ở hiện tại. Tôi hỏi: ” Thế mấy cô bá kia đâu? Lần nào qua cũng nghe mẹ L bảo toàn nhận được điện thoại của L, giọng con gái láo nháo! Thế đã yêu ai chưa?”. “Chơi thôi mà, để người khác nhìn vào ko bảo mình là trẻ con.” Tôi cười to hơn, rồi lẩm bẩm “Con trai đứa nào cũng vậy!”. Nó bảo: “N chưa yêu mà nói giọng chán đời. Hay là lại có thêm tên nào cùng chung cảnh ngộ với tui rồi?”. Tôi hờ hững: “Chơi thôi mà!”.

          Nghĩ cũng lạ. Nó thua tôi một tuổi, là bạn thân của V, V là bạn thân của tôi. Suốt từ ngày quen tôi đến giờ, nó toàn học V cách gọi thẳng và xưng tên với tôi, và chẳng bao giờ thay đổi. Mới đầu còn tức chứ lâu dần rồi quen chẳng quan tâm đến nữa. Cứ lúc nổi hứng điên khùng nó lại ào lên chỗ tôi. Đôi lúc con người ta cũng cần có những lúc dở hơi như thế.

          Nó ghá vào quầy thuốc Tây, trở ra với cái bịch nilon bá tẹo đựng mấy viên thuốc con nhộng đủ màu. Nó cười toe: “N cầm về, chốc nữa uống vào. Ko thì lại lăn ra ốm rồi lại đổ thừa tui hại N”…

          Nhân bản vô tính của Chipantiboy

          Miền trung gió nắng

        • #42409
          rui85
          Participant

            Ngày…

            “Đúng ko?” – “L bảo gì cơ?” – “Tui thấy N chọn nhầm khi đi làm cô giáo tình nguyện. Cái giọng chán đời của N mà dạy học thì lại có thêm một lũ ghát đời theo. Đen tối quá!”. Tôi phì cười “Ừ, có lẽ tui nên tình nguyện làm một việc gì đó khác hơn, như canh nhà xác chẳng hạn”. Nhưng lại nhớ đến lũ trẻ nhỏ có, lớn có, đen nhẻm, mắt ngây thơ nhưng khuôn mặt sạm sương gió, lúc chán nhất, lúc lên lớp tôi vẫn cười và ân cần với tụi nó mà ko hề có một chút nghĩa vụ. Đơn giản vì tôi là “người lớn” trước lũ trẻ con thất học như tụi nó. Có đứa từng bảo: “Cô như trẻ con ấy. Cô hiền quá!”. Tôi mỉm cười và thấy cái bóng hiền lành của mình trong mắt nó mà suýt khóc.

            Nó vẩn vơ: “N lại để đầu óc chạy loạn đấy à?” – “Gì?” -” N sao thế?” – “Chẳng sao cả, tự dưng thấy nhớ mấy đứa trẻ hồi đi làm tình nguyện” – “Hâm!”… Nó vứt xoạch cái walkman đem theo lên đệm rồi káo tôi ra ngoài “Đi cho đầu óc N thoải mái. Nhốt mãi mình trong cái xó này, tui sợ N lại chán đời đòi lên ở luôn với tụi nhỏ đó thì nguy”… Nó tạt vào quán kem, gọi cho tôi một ly kem Caramen theo đúng sở thích và lớn giọng gọi cho mình một ly kem sữa vani. Một vài đứa con gái ngồi quanh đó liếc nhìn tôi và nó. Tôi nhìn cái vẻ tỉnh bơ của nó, thấy nó vẫn là thằng nhóc con của những năm đầu cấp 3 học chung trường, thường hay chạy qua tìm tôi lại lớp học và nhìn tụi con gái lớp tôi bằng ½ con mắt. Mỗi lần thế, tôi lại ca cẩm: “Đừng có mà học hỏi tôi cái kiểu bất cần. Vênh váo quá!”. Nó chỉ cười: “Con gái lớp N nổi tiếng đanh đá lắm. Mấy bà ấy ăn thịt tui mất!”. Tôi phì cười “Hoá ra là một con thỏ đội lốt cáo”.

            Ánh mắt của mấy đứa con gái trong quán kem có lẽ đang ganh tị với tôi. Vì một đứa được bạn bà đặc tả là xấu như vịt, vừa lùn lại vừa đen là tôi, lại có thể sóng đôi với 1 đứa khá điển trai, mũi cao, mắt sáng, dáng cao ráo là nó… Mà cũng kì, số tôi toàn vướng vào mấy đứa con trai được mọi người liệt vào dạng “xinh”. Và có lẽ, sau này, khi có người yêu, người yêu tôi lại chẳng “xinh” bằng bất cứ đứa nào trong đám bạn “xinh trai” của tôi…

            Nhân bản vô tính của Chipantiboy

            Miền trung gió nắng

          • #42410
            rui85
            Participant

              Ngày…

              “N tạm thời về ở nhà V đi, dù sao trên danh nghĩa cũng là họ hàng mà. Lỡ có đau ốm thì cũng có người chăm sóc. Chứ sống một mình lại hay đau ốm như N thì chỉ tổ làm người khác yếu tim vì suốt ngày phải lo lắng thôi.” Nó nói một thôi một hồi như sợ tôi sẽ nhảy ào vào họng nó để tranh mất phần vậy. Nhưng đáp lại sự lo lắng quan tâm của nó, tôi chỉ buông gọn: “Đừng bao giờ lặp lại cái ý nghĩ điên khùng đó”. Nó nán tiếng thở dài xuống lồng ngực và im lặng. Chơi với nhau gần 5 năm, chắc nó hiểu rõ tôi bướng đến mức nào và gàn như thế nào. “Khi tất cả mọi thứ mất đi, tương lai vẫn còn”, nó lẩm nhẩm đọc dòng chữ tôi treo nơi bàn học. Tự dưng nó lấy cây viết và tí toáy lên đó một dòng chữ nhỏ hơn, bên dưới “Tương lai bắt đầu từ ngày hôm nay”, rồi nhìn tôi có vẻ hả hê lắm.

              Tôi thở dài, nó nhìn tôi “Lại tập thở dài nữa cơ à? N sắp thành bà cụ non thật rồi”. Tôi nhếch miệng cười, gật đầu tỏ vẻ đồng tình “maybe” – “N lạ thật, vẫn còn có thể cười được. Quái đản” – “Tui vốn thế từ bá rồi, chẳng có gì để mà ngạc nhiên” – “Thở dài nhiều sẽ làm cho con người ta đâm chán” – “Với tui nó là một thói quen, chẳng có gì để mà chán hay chả ko chán” – “N lại sắp bắt đầu cái giọng bất cần đời kiểu đức bà rồi. Chán lắm. Tui về đây”. Nó đứng bật dậy, ra đến cửa, nó còn nám lại phía tôi liều thuốc cảm “N đang ốm, uống thuốc cho mau khỏi. Phải biết tự lo cho mình nếu còn muốn người khác đừng quan tâm”.

              Nó buồn cười thật, cứ quan tâm lo lắng như thể đó là trách nhiệm của nó vậy. Chậc… nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu, học đã…

              Nhân bản vô tính của Chipantiboy

              Miền trung gió nắng

            • #42411
              rui85
              Participant

                Ngày…

                Ốm thật rồi. Kết quả của mấy hôm dầm mưa và của những chuyện ko vui dồn dập trút xuống. Đầu cứ ong ong, nặng trĩu, đau nhoi nhói. Tay chân mệt mỏi đến mức ko thể nào nhấc lên nổi. Tôi nằm bẹp dí, tự dưng nhớ lời của nó “Có người chăm sóc thì tốt hơn”, chợt thấy tủi thân và cay cay ở khoá mắt. Đầu óc chậm chạp và bắt đầu hoạt động… Đói quá, phải kiếm cái gì ăn đã, nhưng tôi thế này thì làm sao? Tiếng chuông di động ráo inh ỏi, giọng nó gào lên trong máy “N bình tĩnh nhá, có sao không? Tui mới nghe V báo tin…” Tin đó tôi biết rồi. Nhưng tôi ko thể chạy vào qua bên TQ được, và cho dù có muốn thì cũng ko đủ tiền để làm điều đó. Nó nói một tràng rồi bảo “Tui lên chỗ N, đừng có đi đâu”. Cho dù nó ko hăm he thì tôi cũng chẳng đi đâu được. Vừa cúp máy, lại reng, tưởng là nó, tôi càu nhàu “Gì nữa đây?”. Bên kia, giọng con gái nũng nịu, ngọt ngào “Anh L, em T đây. Anh hẹn em sáng nay đi với em đến… mà”. Tôi cười nhẹ “L sắp lên rồi đó em, chốc nữa em gọi lại nhá!” và rồi tắt máy luôn, cho ra khỏi vùng phủ sóng. Máy di động của nó cho tôi mượn vài hôm…

                Mẹ nó mang vào phòng cốc sữa, cười dịu dàng với tôi “Cháu đã thấy khoẻ hơn chưa? Thấy trong người thế nào?”. Tôi cười mỉm, đáp lại bằng cách lật chăn và ngồi nhỏm dậy. Lúc sáng, nó vác tôi về nhà nó và làm mẹ nó chạy quýnh quáng lên lo nấu cháo trứng tiêu hành, rồi mua thuốc, đo nhiệt độ, pha sữa, nước chanh nóng… Mẹ nó tốt thật! Được chăm sóc cẩn thận như thế, tôi ko đỡ ốm mới là chuyện lạ. Đồng hồ điểm 8h tối. Cô bảo với tôi “Khiếp, lúc sáng thấy nó mang cháu về, tái xanh, làm cô phát hoảng lên. Phải biết tự lo cho mình cháu ạ. Sức khoẻ là của mình.” Đợi tôi uống xong cốc sữa, cô tiếp “Nó vừa nhận được điện thoại, rồi lại chạy đi đâu đấy với thằng P, chắc cũng sắp về rồi”…

                “Đi uống cafá ko?”. Tôi chưa kịp trả lời, mẹ nó đã mắng ầm lên “Mày điên đấy hả con? Giờ mấy giờ rồi, con bá còn đang ốm”. Nó nhăn nhó “Mẹ chẳng biết gì cả. Ốm mới đi ra ngoài cho khoẻ người. N có bao giờ chịu ở một chỗ cả ngày đâu. Huống chi…”. Mẹ nó cắt ngang “Ko đi đâu hết, ngồi đó, mẹ pha cafá mang vào cho”… Nó mở toang cửa sổ, gió thốc vào lành lạnh. Ly cafá thơm và có một vị đặc biệt trong đêm gió và tối đen như thế này. Nó hoà tan cả vị yên bình mà tôi tìm kiếm từ lâu lắm. “N có định sang đó ko? Nếu muốn, tui có thể nói mẹ tui lo cho được mà. Ko ngại đâu!” Nó nhìn tôi, cười hiền dịu như một đứa con gái và ngây thơ như trẻ con “Sẽ cho vay, khi nào có thì trả mà”. Tôi đáp lời, giọng ráo hoảnh, trống trơn “Ko cần đâu. Trước sau gì thì cũng sẽ qua đó một lần mà. Nhưng ko phải là bây giờ”. Nó thở dài, tôi hỏi “Cũng biết thở dài à?” – “Đâu có, tiếng gió đấy”. Nó đáp trả, giọng trầm xuống, buồn rũ. Tôi ko hỏi thêm, lòng nghĩ thầm “Giờ lại học được cả cách nói dối nữa cơ đấy!”…

                Cái TX bá tẹo như lòng bàn tay, đi ra gặp mặt, đi vào gặp mặt, nhà hai đứa thì cách nhau chưa đầy 5ph đi xe máy. Thế mà có một thời gian dài tôi với nó chẳng hề liên lạc với nhau dù chỉ một lần… Nó kháp cửa sổ lại, đặt lên bàn một cây nến bá tẹo “N ngủ đi, để nến để có cảm giác ấm áp hơn là để đàn ngủ”. Gió ko lọt được vào phòng nên ngọn nến cháy rất bình yên. Bước chân ra đến tận cửa phòng, nó còn ngoái lại “Lúc nãy V có phone cho tui hỏi thăm N. N đừng lo, vẫn còn có tụi tui luôn bên cạnh N. Lúc nãy, tui và P đã đi đặt vòng hoa gửi qua bên đó rồi, để tên N…”

                Nước mắt chảy dài. Dạo này tôi để tuyến lệ phát triển hơi nhiều. Nơi bàn học của nó cả đống logo vương vãi, hình dán lung tung. Nó cũng chỉ là một đứa trẻ thích bừa bộn. Và cả tôi cũng trẻ con, khi ở trong một ngôi nhà xa lạ lại thấy lòng bình yên. Tôi lẩm nhẩm “1… 2… 3… Tương lai bắt đầu từ hôm nay”…

                Nhân bản vô tính của Chipantiboy

                Miền trung gió nắng

              • #42412
                ttkbzoo2002
                Participant

                  Hic, lại một thiên tình sử lãng mạn giống tiểu thuyết nữa rồi! Buồn, nhưng mà đẹp!
                  U only see what your eyes wanted to see

                  How can life be the way U wanted it to be?

                • #42413
                  duzz
                  Participant

                    Bài viết dài ghê trời, ngồi type ko chắc cũng chết òi

                  • #42414
                    becky
                    Participant

                      Ai mờ đọc chắc cũng siêng lám á!!! hihihihi Trong đó có tui!!!

                    • #42415
                      mikeymyer
                      Participant

                        Hic, cảm động quá.. mặc dù đọc hổng hỉu gì hít

                        Tui là ai? Sao tui ở đây? Tui hổng bít gì hết

                      • #42416
                        bambino
                        Participant

                          i am

                          I O U from the bottom to the top of my heart

                        • #42417
                          ham_an
                          Participant

                            sao buon qua vay troi, chac fai kiem cai gi an de het buon qua , hic
                            ta la khung long ….ham an

                          • #42418
                            deebee
                            Participant

                              Trùi ơi !!!! tui cũng vậy heheheheh,đọc thấy nó dài bà cố luôn vậy mà hổng hiểu gì hết …..chắc là chưa yêu nên chưa hiểu

                            • #42419
                              ritalee
                              Participant

                                anh iu ơi đây là lần thứ 2 em đọc nó đó .anh lại buồn à ,đừng như thế nhá anh .em biết rằng nỗi đau mà anh gánh lấy nó rất khó có thể phai mờ được nhưng ahỹ cố lên chip iu của em ,mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy ,em tin chip mà .em tin chip đủ bản lĩnh để wên tất cả ,cười lên chip iu .chip hãy đứng lên mạnh mẽ lên để còn bảo vệ em nẵu chip à .em iu chip .
                                Toi oi,dung tuyet vong

                              • #42420
                                nana
                                Participant

                                  em ko bít nói gì để an ủi chip đây nhỉ???Thui, có lẽ ko nói gì là tốt nhất giống như ritalee nói là chip mạnh mẽ lắm, vì thế đừng buồn nữa nha, tương lai bắt đầu từ đây muh, cười lên cho dzui
                                  I love me so much

                                • #42421
                                  yeutsukasa
                                  Participant

                                    Tui hông có đọc hết nhưng mà tại tui thấy trong đó có rui nên tui….
                                    I LoVe YoU FroM ThE StarS…

                                Viewing 13 reply threads
                                • The forum ‘Linh tinh’ is closed to new topics and replies.

                                MoviesBoOm

                                2003-2023

                                Skip to toolbar