Mùa hè, mưa đầu mùa 1 năm trước…
Nó lang thang bước đi vô định, cơn mưa đầu mùa trút nước tầm tã. Cứ như thể trời đã hút hết nước biển lên rồi dội xuống mặt đất để thoả cơn buồn chán vậy. Nó, mắt lạnh băng, vô hồn, khuôn mặt lạnh lùng, bước đi như một con khùng trong màn mưa. Sau lưng nó, đứa con trai cao lộc ngộc cũng y chang thế, ướt mèm nước mưa. Nó đưa chân bước qua đường, tiếng còi, tiếng thắng xe, tiếng máy gầm gừ giận dữ… Nó bị lôi lật ngược lại, té nhào xuống đường, cánh tay chà xát với mặt đường, trầy xướt và tứa máu. Đứa con trai đôi mắt giận dữ, lôi nó đứng dậy và cho nó … một cái tát. Nó ko hề đau, nó ko cảm nhận được nỗi đau từ cái tát đó vì cõi lòng nó bị thương và đau đớn hơn gấp vạn lần. Cái tát làm rách toạt cả môi nó, máu rỉ ra từ khoé miệng. Nhưng cái tát đó giúp nó hiểu rằng nó vẫn đang tồn tại, vẫn đang sống giữa cõi đời này. Nó nhận ra nó đã dầm mưa suốt hơn 2 tiếng đồng hồ. Nó bắt đầu thấy lạnh , buôn buốt, đầu ong ong và mặt đường lấp loáng nước, mọi thứ trở nên loáng thoáng, nhạt nhoà…
Cuộc sống ko ai nói trước được điều gì. Nó của một năm sau luôn cười vui vẻ. Vui cũng cười, buồn cũng cười, càng buồn chán càng thất vọng và đau khổ càng cười nhiều hơn. Lạnh lùng sống và chai sạn với nỗi đau, dửng dưng đón nhận những điều tồi tệ xảy ra trong cuộc sống. Nó thản nhiên “Chẳng có gì có thể làm cho mình đau thêm được nữa”. Với nó mỗi nụ cười là một giọt nước mắt khô.
Nó thích Rui, yêu mến nhân vật trong truyện tranh đó một cách điên khùng. Nó bảo đó là Tình Yêu của nó. Nó chẳng hiểu tại sao lại thích Rui giữa hàng ngàn nhân vật trong truyện. Nó mơ hồ, đứa con trai ngày đó và bây giờ… Giống nhau ko nhỉ? Nó luôn phủ nhận. Một là ảo ảnh được dựng lên từ trí tưởng tượng, một là con người bằng xương bằng thịt trong cuộc sống. Nó chuếnh choáng như người bị say, ko dứt khoát được giữa ảo tượng và chân tình. Nó dần dần nhận ra: Nó yêu thích Rui vì đứa con trai ấy. Đó gần như là một sự trùng lặp, đứa con trai cao m8, lạnh lùng, mắt lạnh buốt, ko bao giờ cười, luôn xa cách khó gần. Đứa con trai chưa bao giờ gọi thẳng tên nó, vì cái tên làm cho cả hai trở thành họ hàng trong một gia đình. Né tránh, ko hẳn là thế, có lẽ để mọi thứ mơ hồ tốt hơn là lột trần nó ra. Chẳng biết tự bao giờ, từng mạch máu của nó có sự hiện diện của Rui, của đứa con trai. Có lẽ từ ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau cũng nên. Từ cái ngày mà nó còn chưa yêu mến con người đã mất đi đó. Với nó, đứa con trai hiện diện và lo lắng cho nó như một điều hiển nhiên phải có trong cuộc sống. Và nó coi điều đó như một thói quen trong cuộc sống của mình, như thói quen phải ăn để sống vậy. Thế nhưng nó lại chẳng hề nhận ra, nó quý mến đứa con trai ấy còn hơn cả chính bản thân mình.
Cái tát của 1 năm sau làm cho nó hiểu rằng nó ko hề đơn độc, rằng đứa con trai ấy luôn bên cạnh nó bất cứ lúc nào. Lại trùng hợp ngẫu nhiên, môi nó lại bị toạt đúng vào vết toạt của một năm trước nay đã lành. Máu mằn mặn, ấm và nồng nồng. Mặt nó vẫn tỉnh bơ, mắt nó thản nhiên nhìn đứa con trai và lặp lại nguyên vẹn: “Cậu đi đi, cuộc sống của cậu vướng vào tôi sẽ khổ. Chọn một người khác xứng đáng hơn tôi và hãy yêu người ấy bằng cả trái tim mình”. Đứa con trai nhìn nó bất lực, khuôn mặt lạnh băng của nó đẩy hai đứa ra xa nhau… Bạn bè nhìn nó như một vật thể lạ nhất trên trái đất, đứa con trai nhìn nó bằng ánh mắt ko sao định nghĩa được. Nhưng nhìn vào ánh mắt ấy, nó biết cả hai tâm trạng như nhau…
Nó quen một người thấu hiểu, hiểu rõ nó như đọc những đường chỉ tay trong lòng bàn tay của mình vậy. Người ấy yêu mến nó, nó biết. Nhưng vẫn dửng dưng. Nó bảo nó chẳng yêu mến ai hết, nhưng khi người ấy dồn nó đến câu cuối cùng, nó buột miệng. Một cái tên thoát ra khỏi đầu môi, cái tên của đứa con trai đã ra đi ấy, nó lạ lẫm bất ngờ… Nó thân thiện với người con trai mà nó chưa từng có ấn tượng, nó nghịch phá người anh nó thân thiết, chọc ngoáy một người anh khác rồi ngoác miệng ra cười như con ngốc. Nó làm cho người con trai kia có cảm giác nó thích người ấy. Nhưng chỉ có nó biết sự thật nằm bên trong cái vỏ bọc tươi cười của nó là gì.
Sống trên đời mỗi người có mỗi cách yêu khác nhau. Mọi người luôn phấn đấu để giữ gìn tình cảm của mình, còn nó thì ngược lại với tất cả mọi người và trở nên khác lạ với mọi người. Với nó yêu người ấy là đẩy người ấy ra xa mình, vì nếu gần nhau cả hai sẽ đau khổ và làm tổn thương nhau sâu sắc hơn. Cả nó và cả đứa con trai ấy. Tình yêu của một đứa yếu đuối là như thế. Đứa con trai ra đi, nó bước ra “thiên đường riêng”, bóp vụn trái tim của mình, đóng khép cánh cửa của quá khứ. Nụ cười lại nở trên môi nó, phớt tỉnh, ngạo đời. Trái tim nó vẫn đập trong lồng ngực, nhưng chỉ là trái tim ko biết yêu thương…
Một đứa bạn thân của nó, đưa cho nó cái di động và bảo cầm lấy. Đứa con trai kia bảo sẽ gọi điện thoại về để hỏi thăm. Nó mệt mỏi, ngủ vùi, rồi lại bị dựng dậy bởi tiếng điện thoại. Nó chụp lấy máy nghe, giọng đứa con trai bên kia đầu dây ấm áp “Vẫn khoẻ chứ?” Và những câu hỏi ko đầu ko cuối. Đứa con trai tự dưng buột miệng “Xin lỗi vì đã bảo sẽ bảo vệ bạn nhưng rồi lại không làm được. Lúc bạn cần nhất có ai đó bên cạnh thì tôi lại ko thể ở bên cạnh bạn được”. Nó thấy khoé mắt cay cay, giọng như bị ai đó bóp nghẹt lại “Đừng nói xin lỗi. Bạn ko hề có lỗi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa”… Và nó cúp máy, nước mắt lăn dài, đêm đó nó khóc, lặng lẽ, âm thầm, ko có một ai bên cạnh, ko ai ôm lấy nó để vỗ về, ko ai an ủi… Nó một mình.
Người con trai thấu hiểu nó, dẫn nó ra bờ sông , chiều và gió lộng. Tự dưng nó nghĩ đến đứa con trai đó, nó chưa bao giờ thử dịu dàng cầm tay đứa con trai kia như đã ngoan ngoãn đặt tay mình vào tay người con trai này. Nó chợt thấy nhoi nhói khi nghĩ đến đứa con trai ấy, day dứt buồn. Nó rút tay lại, người con trai nhìn nó ngạc nhiên, nó nhìn trả lại bằng ánh mắt kiêu kì vốn dĩ, lòng dửng dưng đến lạ lùng. Tình cảm chỉ là hai chữ yếu đuối và mệt mỏi. Nó đang sống rất tỉnh táo với tâm hồn của trái tim nằm bên kia bờ đại dương…
Nhân bản vô tính của Chipantiboy
Miền trung gió nắng
2003-2023