Đừng bị cái poster với cặp mông tròn trịa phổng phao phủ hững hờ chiếc khăn lông đánh lừa nhé. Cứ bình tĩnh, hậu nào cũng là hậu thôi. Tôi sẽ kể cho bạn nghe, rồi để bạn tự quyết định là kết thúc như vậy là có hậu hay không.
Tên tôi là Jude. Cũng chẳng có mấy đất cho tôi trong chuyện, vì tôi chỉ là 1 đứa con gái bình thường. Mặt mũi thân hình không đến nổi tệ, hát cũng tàm tạm, nhưng tôi biết tôi dễ dàng hấp dẫn đàn ông. Ô ồ, dĩ nhiên ngoại trừ Otis, tay trống kiêm manager ban nhạc của bọn tôi, kẻ đang lẩn quẩn với chuyện chứng minh cho mọi người thấy cậu ta không phải kiểu người mà họ vẫn nghĩ.
Otis mới 22, dễ thương, tháo vát, tốt tính và e thẹn trên giường. Lúng túng thì đúng hơn, với bộ ngực của tôi. Otis ở với bố và rất may mắn, đó là 1 người cha rất thương con và rất có điều kiện để thương con. Tuy nhiên không phải mọi sự đều trôi chảy trong mắt ông bố khi cậu con trai tỏ ra quá ngoan trong chuyện gái gú ở cái tuổi hùng hục ấy. Đơn giản thôi, bạn sẽ thấy anh chàng mê cậu chủ nhà hàng như thế nào. Kiểu vừa xem phim quay lén cậu chủ đang trần lưng ra chùi rửa bếp vừa sướng khoái ấy mà..
Cậu chủ Charley đồng thừa kế nhà hàng từ cha với Mamie, con gái của dì ghẻ. Họ trở thành người trong gia đình khi Mamie mới 18. Còn Charley 16, trai tân. Chính xác là cựu trai tân sau khi gặp Mamie 10 phút. 4 tháng sau thì họ không còn là gia đình nữa. Ít nhất thì mẹ Mamie cũng đá cái mông xương xẩu của Charley ra khỏi nhà, còn Mamie thì ôm cái thai đến bệnh viện, cụ thể là Khoa Kế hoạch hoá gia đình trước khi ra ở riêng..
Mamie nay là tư vấn viên cho những cô gái trẻ muốn phá thai. Cô có cuộc sống khá nhẹ nhàng và thú tiêu khiển trong sáng: massage. Dĩ nhiên là cũng có ngoại lệ như Javier, anh chàng kỹ thuật viên xoa bóp người Mêhicô nhập cư vui tính và táo bạo. Mamie chẳng có gì để phàn nàn anh vì ngoài hệ cơ xương thì Javier cải thiện cho cô không chỉ tim mạch, nội tiết mà còn hơn thế nhiều.
Là người ủng hộ việc phá thai (pro-choice) hay phản đối (pro-life), ai biết được, nhưng vào 1 sáng đẹp trời 18 năm sau ngày Mamie rời gia đình, 1 thanh niên tên Nicky tìm gặp cô với những thông tin về đứa con mà cô đã ký giao cho Cơ quan Cho Nhận Con Nuôi trong tay. Bàng hoàng là chuyện dĩ nhiên vì Mamie tất phải mong chờ thứ gì đó khi liên tục cập nhật địa chỉ liên lạc của mình cho cơ quan ấy phòng khi con mình muốn biết mẹ ruột nó là ai. Bàng hoàng vì câu nói của Nicky Nó ném bộ hồ sơ Cơ quan Cho Nhận Con Nuôi gửi vào thùng rác. Bây giờ thì tuỳ cô. Cô có thể xuống mồ mà chẳng bao giờ biết mặt nó. Mamie không có 25 ngàn cho Nicky, học phí cho giấc mơ AFI, cái trường phim trường ảnh gì đó của hắn. Mà thay vì tiền, trở thành nhân vật chính trong phóng sự tài liệu về người mẹ đi tìm lại đứa con của hắn thì quá sức tưởng tượng của cô.
Cô sẽ nói gì đối diện với đứa con đã rứt ruột đem cho khi vừa mới chào đời? Còn nó, nó sẽ nói gì? Có lẽ vì vậy mà 18 năm nay cô cứ im lặng và chờ. Cô chờ phản ứng của nó.
Đừng vội nói gì. Vì nếu là bạn, liệu bạn có làm gì khác không?
Bất ngờ vào phút chót với sự tự nguyện của Javier, Mamie sẽ có bộ hồ sơ ấy nhưng thay vì chủ đề mẹ tìm con, cô sẽ phải giúp Nicky thực hiện cuốn phim về anh chàng cựu găngxtơ (ôi, Javier!) bỏ xứ Mêhicô tìm kiếm thiên đường bằng cách giúp các quý bà Hoakỳ cảm thấy khoẻ hơn. Javier thậm chí hứng thú với tương lai diễn viên Hollywood đến mức nghĩ ngay cho phim 1 cái tên, Happy Endings – những kết thúc có hậu cho mọi người, cho Mamie và con trai, cho Nicky và cho anh.
Không biết Charley sẽ nghĩ sao khi biết chuyện nhỉ? Mamie và anh vẫn liên lạc thường xuyên với nhau dù chẳng bao giờ họ nhắc chuyện 18 năm về trước. Và cũng như với bất kỳ ai khác, cô chưa bao giờ hé miệng về đứa con.
Kỳ thật thì ngay lúc này, Charley cũng đang rối như canh hẹ về chuyện con. Cũng con trai. Max, 2 tuổi, giống cha như tạc. Ít nhất là theo Charley. Mà không phải con Charley đâu, nếu bạn nghĩ vậy. Max, với suy đoán của Charley, là con sinh học của Gil, nghĩa là kết quả thụ tinh nhân tạo từ trứng của Pam và tinh trùng của Gil. Pam và Diane, 2 bà mẹ lesbian của Max thì khăng khăng là không phải nhưng Charley thì ngược lại. Chẳng phải con của mình nhưng dù sao thì Charley cũng đã ăn ở với Gil 5 năm nay.. Bạn chắc sẽ bật cười khi Gil ban đầu phát cáu với Charley nhưng rồi dần dần cũng nữa nghi ngờ nữa phân vân.
– Pam và Diane có thể chọn 1 gã hiến tinh bất kỳ. Tại sao cứ phải là của tớ?
– Trông cậu kìa. Cậu thông minh, hấp dẫn và nhất là trông chẳng gay chút nào. Thứ duy nhất làm cậu trông gay là tớ!
– Thế cớ gì họ lại chối Max không phải con tớ?
– Có lẽ bọn mình đã quá nhiệt tình khi bàn chuyện tham gia làm bố thằng bé với họ. Bọn họ muốn toàn quyền làm mẹ thằng bé. 1 cách tuyệt đối!
Không đơn giản tí nào nhưng Charley vẫn âm thầm theo đuổi cuộc điều tra. Giá phải trả cho chuyện lén lút và thậm chí không trung thực này chắc chắn là không rẻ, vì Pam và Gil bạn nối khố từ hồi mẫu giáo nên dĩ nhiên cặp Pam-Diane là bạn thân của họ, cặp Gil-Charley. Nguy nhất là nếu Gil biết những chuyện Charley dám làm..
Vậy cái quái gì khiến Charley đeo đuổi mãi chuyện Max có phải con của Gil, bất chấp hậu quả. Có bao giờ nguyên nhân sâu xa của hành động này là đứa trẻ đang tượng hình mà Charley tưởng rằng đã bị bỏ đi 18 năm về trước?
Bạn thì nghĩ thế nào?
Thấy Charley vốn xem ra đã không mấy hứng thú với trò chim chuột nay cứ cắm đầu vào chuyện thằng bé Max, Otis lại càng thất vọng. Nhưng bù lại, cậu chàng đã qua được cái ải ông bố từ hôm ông trở về nhà sớm bất ngờ.
Frank, cha Otis là dân kinh doanh nghành mỹ thuật. Giàu. Không vợ (goá, li dị.., ai quan tâm?). Tôi nhận ra ngay kiểu chịu chơi của ông bố lần đầu chạm mặt. À, cô là bạn của Otis. Tôi là Frank. Thậm chí Frank còn tỏ ra vui thấy tôi, áo thun trên tay và quần lót trên người, loay hoay trước cửa phòng con trai vào sáng sớm. À ha.. bố mừng húm vì thấy cậu ấm của bố ngủ với gái!
Ai muốn nghĩ sao thì nghĩ chứ tôi đây, Jude, chưa bao giờ là 1 đứa đơn giản. Chuyện đơn giản duy nhất là tôi lúc nào cũng như đang giỡn. Giỡn với mọi người. Với cuộc đời. Mà còn đơn giản hơn nữa là phép toán cân đong đo đếm chuyện làm bạn gái hờ của Otis với tham số thứ 2 ngoài chuyện tế nhị cần giữ kín của cu cậu, là lời tâm sự ấp úng của Frank bên bờ hồ bơi Cô biết đấy, tôi có thằng Otis khi còn quá trẻ.. Thế nên tôi chuyển từ nhà cô bạn đến gian nhà khách trong khuôn viên dinh cơ của cha con Frank, rồi từ gian nhà khách vào gian nhà chính, nói thẳng ra là phòng ngủ của Frank. Cũng nhanh chóng thôi, với sự đồng loã bất đắc dĩ của cậu con..
còn tiếp)
2003-2023