Sinh ở Changsong, Cheollanam-do ngày 2/5/1936, Im Kwon Taek lớn lên tại thành phố Kwangju phía nam, nơi ông hoàn tất bậc trung học. Gia đình ông cũng trải qua nhiều gian khổ và mất mát trong cuộc chiến Triều Tiên. Đến Pusan tìm việc, Im làm công nhân trước khi mở doanh nghiệp tái chế giày bốt của lính Mỹ thành giày thông dụng bán ngoài thị trường. Năm 1956 ông đến Seoul và được đạo diễn Chung Chang Hwa giao cho công việc trợ lý sản xuất. 5 năm sau đó, Chung tiến cử Im làm đạo diễn. Do xuất thân từ một gia đình cánh tả, không dễ kiếm việc làm ở Hàn Quốc nên những ngày làm việc với Chung được xem như cơ hội để tồn tại, để có cái ăn, chứ ông không hề mơ sẽ có ngày trở thành đạo diễn tên tuổi. Tuy nhiên Im vẫn thu thập được nhiều kiến thức điện ảnh từ các bộ phim hành động của Chung và sử dụng chúng cho bộ phim đầu tay Farewell to the Duman River (1962). Từ đó Im cho ra đời hơn 100 bộ phim trong đó có không ít phim được xếp hạng cao trong lịch sử điện ảnh HQ. Ông phát triển một quan điểm nhân đạo sâu sắc trong những phim mình làm. Phim của Im cũng nổi tiếng về miêu tả tâm lý, các nghi lễ, niềm tin và phong cảnh đậm chất Triều Tiên. Nhiều phim qua ở tỉnh Cholla quê hương, một trong những tình vẫn còn được xem làn tỉnh lẻ nhất HQ, nơi các truyền thống vẫn còn nguyên vẹn.
Hai đạo diễn phim được chú ý ở HQ là Im Kwon Taek và Lee Tu Yong. Lost Face Veil, phim đầu tay của Lee xuất xưởng năm 1970. Hai người đi chung lộ trình: chỉ quay sang các đề tài nghiêm túc khi đã hơi có khách. Còn trước đó Im làm phim để kiếm sống, chủ yếu là phim hành động và tình cảm xã hội. Đến năm 1973, Im mới chứng minh được với khán giả là mình cũng có thể làm phim nghiêm túc bằng bộ phim The Deserted Widow. Phim đầu tay có chất nghệ thuật cao của Lee là Crass Tombs (1977). Năm 1991, trong cuộc phỏng vấn dành cho nhà phê bình phim Nhật Tadao Sato, Im giải thích lý do việc chuyển đổi từ cách làm phim thương mại sang phim nghệ thuật của ông như sau: Gia đình tôi kiếm sống khó khăn nên tôi không có giấc mơ hay tham vọng gì. Tôi làm việc như con ong chăm chỉ để kiếm bánh mì với hơn 50 phim loại mì ăn liền cho đến cuối những năm 1960. Cha tôi là đảng viên cộng sản. Gia đình tôi rất nghèo và thuở nhỏ tôi sống thiếu tình thương của cha. Nhưng càng trưởng thành, tôi càng cảm thấy là nên ra khỏi cái bóng của ông và tự hỏi tại sao tôi lại làm các bộ phim rác rưởi này. Lúc đó trong tôi bắt đầu một tư duy mới
Hội trưởng Hội mê phim Hot & Violence
2003-2023