Ừ, thì phim nghệ thuật, đoạt giải, có dv nổi tiếng và cả tai tiếng, ừ thì ca trù, ừ thì tp văn học, ừ thì cảnh làng quê VN đẹp.. vậy nghệ thuật ở đâu?
Tôi vốn không phải là 1 kẻ giáo điều, cực đoan hồi giáo Taliban, nhưng fim này nghe dữ quá, mà lại có cái ông Đơn dương nửa dê nửa người dở dở ương ương nên cũng muốn trông qua một cái coi nó nói cái gì. Tại hạ cũng là thằng lười đọc sách nên trên phin thấy cái gì thì chắc trong truyện nó là thế đó nên không thể lạm bàn được. Đến cái lúc mà tên Đơn dương làm chuyện rùm beng, phin này hình như bị ỉm luôn thì tôi vô cùng tức tối, giờ chiếu lại nên thôi cũng ráng đi coi.
Vô rạp là cảm thấy lạc lõng rồi, tui 18 tuổi, mà mấy người ngồi xung quanh người tệ lắm cũng tới 40. Ngồi coi một hồi, nghe ca trù, không hiểu nhưng cũng thấy hay hay, người dốt như tui mà thấy hay được thì chắc mấy cái ca trù này không dở. Lúc đang coi thành thực thừa nhận có ngủ gục 2 lần, 1 lần là lúc gần đầu fim, một lần là đoạn cuối fim, may mà vẫn còn nhiều đoạn dài lê thê vớt vát được. Rồi, xong, đi ra, đi về. Cảm nhận: tui là thằng dốt thiệt vì fim người ta khen quá chừng mà tui hổng thấy có gì đáng khen hết. Nhưng thôi, người mặt dày, hổng sợ bị quê.
Đầu tiên là nói chuyện cảnh. Đẹp, bình dị, êm ả. Ừ, đẹp đó, cảnh là do đoàn làm phim dựng hả? Ao có phải đoàn làm phim đào hông? Mấy cái cây đó là đoàn làm phim trồng hả? Cảnh như vậy làng quê việt nam không thiếu. Quê tui đi một vòng là bắt được bấy nhiêu cảnh đó rồi. Vậy thôi khen phim này quay đẹp vậy.. Coi mà nhức mắt. Cảnh nào quay cũng đẹp hết, nhất là diễn viên đứng nói chuyện, hổng chiếm hết khung hình thì cũng được 2/3, phía sau là mấy cái cảnh “làng quê thanh bình thơ mộng” bị blur sạch bách, chỉ thấy cây thấy cỏ, thấy nước sông xanh xanh, hết. Ao bèo, cảnh này quay còn khó chịu ác nữa, tui không biết đây có phải là nghệ thuật không, cảm giác như tui đang đứng trên thềm ao, nhìn xuống mà muốn ngợp thở. Trong fim lâu lâu vẫn có 1 2 cảnh làm tui phải lòng như cảnh đem cái cây đến trước sân trồng lại, góc quay làm cái cây trông to kềnh càng, người kéo hùng hục, tiếng người kêu í ới, tiếng rễ cây quệt vào đất cát, trông rất có sinh khí.Cảnh trong nhà thì hông có gì nổi bật. Đoạn ca trù, chắc người ta không biết làm gì hơn là để 3 người ngồi lọt thỏm vào trong một khung hình, người đàn người ca cứ như vậy trong cả phút đồng hồ. Rồi một cảnh máy quay cứ rê từ từ sang phải cho tới khi một cây cột chiếm hết màn hình thì dừng lại.. Thứ lỗi cho nhận xét thiếu văn hoá điện ảnh của tui chứ quay fim vậy có phải là nghệ thuật làm người xem khó chịu? Còn cảnh đốt đèn, đẹp và thất vọng.. Trước khi đi coi, tui tưởng người ta làm được nhiều hơn vậy nữa. Trời đêm thì tối, đèn trong đêm thì sáng, nổi bật, rồi từ từ bay xa dần thì có lẽ đẹp. Một cảnh đẹp như vậy mà cũng chỉ có một cách quay, quanh đi quẩn lại nhìn phát chán. Khung cảnh không thấy hùng vĩ, đèn chiếc nào chiếc nấy cứ quanh quẩn trong khung hình chậc hẹp, buồn 5 phút.
Rồi, nói dzị là hết biết nói gì nữa rồi, nói chuyện diễn viên đi. Ông Đơn dương đóng vai một kép hát, iu cô đào từ lâu nhưng chuyện hai người không thành vì cô này lấy chồng khác. Điều đầu tiên: người nào kiếm được ai trẻ hơn xíu nữa đóng vai này giùm, Đơn dương già như vậy đóng vai này làm chuyện tình này trở nên thiếu lãng mạn, nặng nề và chán ngắt. Đặt tui làm nv lúc đó tui cũng hông theo cô đào kia làm gì, vì trái tim sỏi đá xi măng tui mách bảo chuyện này hông có gì làm tui phải rung động hết. Xong, kể đến thân phận ông nội này bị truy nã, ở nhờ nhà người ta mà được giao chức gì đó đã lên mặt, không diễn đạt được ở nhân vật này tí lòng trắc ẩn gì hết. Cái đoạn Đơn tiên sinh đóng đạt nhất là lúc chơi đàn ở cuối phin, có vẻ như bao cay đắng dau khổ 1 đời dồn vào ngón tay mà chơi đàn, và đây là lần cuối đựơc đàn cho người yêu mình hát nếu như lời nguyền là có thực.
Ông chủ ấp. Nhìn mất cảm tình, lớn tuổi rồi mà hoá trang cho trẻ, bôi son bôi phấn cứ như Mã giám sinh cưa sừng làm nghé. Rồi mấy cảnh lôi thôi lết thết, phải nói với những chuyện nông nỗi như nv này làm, với tuổi đời như vậy, hơi bất hợp lí. Thôi kệ.
Cô gái câm đóng đạt, yêu đơn phương, vui, buồn, đau khổ, thất vọng, và cả ghen nữa .
Rồi, nói đến chuyện iu đương rồi. Trong fim có 3 chuyện tình (cái này ai nói rồi thì cho tui nói lại nghen, tui hổng cố ý chôm chỉa é ) 3 cuộc tình đều đẹp, đều cảm động và đáng cảm kích. Và cả 3 câu chuyện đều đau khổ. Nhưng- thú thực là xem phim này rồi, tui không thấy đẹp, không thấy cảm động, và cái đau khổ là đau khổ qua nét mặt nhăn nhó, tiếng rên rỉ của ông chủ ấp, tiếng khóc thút thít… Thực tình suốt bộ phim, những gì được coi là sâu đậm, khắc cốt ghi tâm đối với từng nhân vật đều được nói tuồn tuột từ miệng người này đến người kia mà ra hết, từ chuyện cô vợ ông chủ, cho tới chuyện anh kép và cô đào.. Fim không tạo cho người xem khoảng không gian cho họ chìm vào từng mối tình, tạo cho chúng những chiều sâu và sự cảm thông rất riêng, đồng thời có lẽ tăng lên được phần nào sự hợp lí cho những nỗi niềm.. thái quá của nv. Ừ, thôi có lẽ gọi đây là nghệ thuật Speak-and-reel vậy.
Nghịch một tí, để 1 người dốt văn như tui thử sắp xếp lại cái bố cục của câu chuyện theo 1 chiều hướng khác coi sao hen:
-Mở đầu lấy đoạn sau khi cô chủ chết, cậu chủ ban luật cấm… đây coi như là hiện tại.
-mọi diễn biến trước đó lồng vào sự suy tưởng của nhiều nv khác nhau, tiện thể kể luôn mấy chuyện cần thiết…
-kết thúc tiếp tục hiện tại, hết phin.
Rồi, viết xong, hết.
2003-2023