Nỗi Ám Ảnh Tột Độ……(xin dành tặng hội Thriller)

  • This topic is empty.
  • Creator
    Topic
  • #36634
    ramboiv
    Participant

      Bài viết này mình mong là sau khi xem xong 1 một bộ phim kinh dị,chúng ta sẽ bớt nỗi ám ảnh của nó và những gì mình đã trải qua xin các bạn hãy đón nhận nó….

      Ánh mắt dán chặt vào màn hình đôi chân run lẩy bẩy,hơi thở dồn dập.Những vân sáng trên màn ảnh cứ đập vào mắt 1 cách kì dị…Họ vẫn hiển hiện trên cuộc sống khi bạn vén bức màn ngăn cách vô hình giữa hai đối cực âm dương.Họ hiện hữu ở đó với đôi mắt đục ngầu.Họ vẫn ở bên bạn.Họ thèm khát từng hơi thở từ bạn.Họ sống quá đủ để biết cuộc sống như thế nào nhưng vẫn thèm khát.Họ là một nửa trong bạn.Khi bạn ở bến xe buýt hay nhà thờ,ở trong sáng lẫn ngoài tối thì họ vẫn có mặt….Họ có mặt ở mọi nơi có bạn.Khi bạn đang xem phim kinh dị,cảm giác rờn rợn sau gáy…họ xem phim cùng bạn.Một ngày nào đó khi bạn nhắm mắt xuôi tay,họ là người bạn đầu tiên của bạn.Cảm giác khát khao được sống xen kẻ vào nhau giữa người sống và chết đan quyện vào nhau một thứ cảm giác mong lung giữa 2 thế giới.Khi bạn vui sướng nhất họ vẫn ở bên cạnh,khi bạn buồn nhất họ vẫn đứng đó….Họ đồng cảm cho cuộc đời bạn.Bức màn vô hình đó bạn có thể thấy hoặc không thấy trừ khi bức màn mỏng vô hình bạn đã vén lên.Bạn thấy tất cả!!!Họ sống như bạn,họ hình dung ra bạn,cuộc sống đầy rẫy những thử thách mà bạn cần vượt qua…họ vẫn tiếp sức và tạo khó khăn.Khi mắt bạn nhìn vào khoảng không vô định..thì họ vẫn đang đứng trước mặt bạn….họ vẫn đang nói với bạn.Bạn không biết đấy thôi.Những cảm xúc tràn trề mà bạn tạo nên 1 bài viết,1 bài diễn văn họ vẫn bình luận.Cuộc sống tiếp tục hình dung ra bạn.Mọi hiện tượng bạn thấy trong hằng ngày vẫn còn đó và nỗi ám ảnh của bạn được nén chặt và ném vào 1 xó nào đó trong tâm hồn.Nó chẳng bao giờ hé môi…..nhưng họ vẫn biết.Một khi thể xác và linh hồn mỗi nơi một phía vẫn có sự liên kết với nhau bằng 1 sợi dây màu sáng nối từ thể xác tới đỉnh đầu linh hồn.Và bằng cách đó sợi dây bắt đầu nhỏ dần và từ từ tan biến…hồn lìa khỏi xác.Họ vẫn liên lạc với thế giới mà chúng ta gọi là con người.Họ vẫn có những ngôi làng,cây cối vẫn mọc,vẫn sinh hoạt như thế giới loài người chúng ta chỉ thiếu khoa học kỹ thuật—-> nơi đó là thiên đàng.Những linh hồn dất dưỡng vẫn đi đâu đó ngoài kia và họ muốn chúng ta thấy….Chúng ta muốn và tin sẽ được thấy!!!Họ đau khổ cực độ khi người thân chẳng hề biết sự hiện diện của họ.Họ cố nén niềm đau khi thấy người thân khóc lóc,họ cố dỗ dành…nhưng vô ích.Họ không chấp nhận là họ đã chết.Họ cố tạo ra tiếng động xung quanh ta từ cái bàn biết chạy,đến cánh cửa kêu cọt kẹt…Bạn sợ thật sự.Bạn hãy yên tâm là chúng ta làm họ đau khổ chứ không phải điều ngược lại.Họ cô đơn và tuyệt vọng lắm!

      Vào một ngày đẹp trời ,bạn đang ngồi ở đó và cảm giác thật lạnh sau gáy bạn hãy biết chắc là có một linh hồn nào đó ở xung quanh đang tìm cách liên lạc.Một người đàn ông với nét mặt buồn bã,xanh xao,hơi thở trút qua hai hàm răng siết chặt,làn gió lạnh bay ngang qua mặt bạn….bạn hãy nói tiếng Thông Cảm.

      Cuộc sống đâu đó còn những cuộc sống dất dưỡng,chúng ta hãy thông cảm cho họ,hãy sống tốt và chúng ta tự biết rằng đến lúc chúng ta ra đi chúng ta không sợ gì cả nếu không làm việc tốt.Việc đó mới đáng sợ hơn cả.Đến lúc chúng ta ra đi xin hãy để cho lòng được bình thản và mong là chúng ta sống có nghĩa.Đâu đó vẫn có thiên đường dành cho chúng ta và chúng ta không còn vướng bận gì khi đã làm những việc tốt.Hãy bỏ quá khứ và điều vướng bận lại sau lưng…….

    • The forum ‘Linh tinh’ is closed to new topics and replies.

    MoviesBoOm

    2003-2023

    Skip to toolbar