Kỷ niệm 3 năm ngày quen nhau…
Ngày này năm trước, và năm trước nữa mình đã ở bên nhau. Nhưng giờ đây….
Em không bao giờ có ý định bào chữa với anh lý do em ra đi, và anh cũng chẳng bao giờ trách em vì sao lại làm như vậy. Anh đã nói rằng em hãy cứ làm những gì em cho là đúng, là thoải mái với bản thân em. Nhưng còn anh? Trước khi đi em có nghĩ gì tới anh không? Hay em chỉ vì mình, vì những viễn ảnh thành công tương lai, và vì ba mẹ em? Em có nghĩ rằng anh đã từ bỏ ước mơ cả thời thơ ấu vì em không?
Nếu câu trả lời là “không”?????
Em thật là một người bạn gái không tốt phải không anh. Em biết rằng có đôi khi anh nghĩ là em đã chịu nhiều thiệt thòi vì quen anh. Có lẽ cũng là do em, em không thích chìu chuộng, em không thích galan, em là một con bé kỳ quặc, chỉ thích những gì người ta không thích. Còn anh thì lại là một chàng trai kiêu ngạo. Có lẽ vì thế nên chuyện tình cảm chúng mình như là trò đùa. Người ta nhìn mình đi bên nhau ai cũng nói “ừ, đẹp đôi, nhưng không giống người yêu!”. Em kiêu ngạo khi đi bên anh, cái sự kiêu ngạo trẻ con của 1 cô bé đã đánh đổ được 1 anh chàng nổi tiếng đào hoa. Em bướng bỉnh với anh, sự bướng bỉnh của 1 cô bé tự cho mình là thông minh. Em luôn tranh cãi với anh trong mọi tình huống, còn anh thì chẳng bao giờ chịu nhường em. Em thích thú khi mình chiến thắng. Nhưng em quên rằng trong mắt anh em lúc nào cũng chỉ là 1 cô bé!
Anh có buồn không khi em chẳng bao giờ nói với anh 1 lời dịu dàng??Em chẳng bao giờ cư xử như biết bao cô gái khác đối với bạn trai của mình? Anh chỉ chấp nhận điều đó như đó là một lẽ đương nhiên, anh yêu em vì em vẫn là cô gái giống như ngày đầu anh đã gặp. Còn em thì lúc nào cũng đòi hỏi , so sánh, yêu cầu anh đủ thứ. Có lúc anh đồng ý. Có lúc anh không chịu. Em cứ như 1 con ếch ngồi đáy giếng thấy bầu trời xanh trên đầu mình chỉ bằng bàn tay…
Xa anh em mới thấy rằng anh đối với em là quan trọng biết bao nhiêu. Đôi lúc chỉ thèm nghe giọng nói ấm áp của anh. Đôi lúc em chỉ thèm nắm lấy bàn tay anh. Khi sợ hãi nhất, đau khổ nhất là em vồ lấy số phone của anh mà gọi. Em biết rằng cách nhau nửa vòng trái đất xa lơ xa lắc như vậy anh chẳng thể làm gì cho em , nhưng chỉ cần nghe giọng nói của anh là em bình tĩnh ngay, là em có thể vượt qua được mọi chuyện dễ dàng. Anh nói em giỏi thật, em cứng rắn thật nhưng anh đừng quên rằng nếu không có anh, em chẳng là gì cả….
Ngày kỉ niệm chẳng thể xin nghỉ để gọi điện thoại cho anh. Em biết rằng anh buồn mặc dù anh cứ luôn miệng nói không sao. Anh nhắn vào máy em rằng em cố gắng hết bệnh đi, đừng lo nghĩ gì nhiều…Em cũng chẳng thể nhắn trả lời anh được. Ngày này năm trước mình đã vui lắm phải không anh? Em vẫn sợ cái vòng quay hối hả ở đất nước hiện đại bậc nhất này sẽ cuốn em ra khỏi vòng tay anh, rồi sẽ trôi nổi ở đâu đó cho đến cuối cuộc đời, ngơ ngác tìm kiếm một nửa cho mình. Rồi em sẽ ra sao hở anh?
Anh hứa rắng anh sẽ chờ em. Em tin anh. Vốn dĩ anh là người em tin tưởng tuyệt đối trên đời này. Nhưng còn anh, còn hạnh phúc của bản thân anh? Rồi ngày mai ai biết được sẽ ra sao?
Sao tự dưng em ước rằng giờ phút này đây có một ai đó ở bên anh, nghe anh nói, ngồi cả buổi chiều chỉ để nhìn ly kem tan chảy dần dần với anh, cùng anh dạo chơi khắp Sài Gòn, cùng anh lê la ở các quán ăn vỉa hè, cùng anh cười…
Cùng anh khóc…
Cùng anh chia sẻ mọi điều…
Dẫu người ấy không phải là em…
Nghe thì có vẻ vô lý thật. Em đâu phải viên sỏi viên đá để có thể bình thản nhìn anh đi bên người khác. Nhưng em cũng chẳng thể bình thản nhìn anh buồn.Em chẳng thể vui khi biết anh đau khổ…
Thì thôi…
Rồi ngày mai, mọi việc sẽ tốt đẹp phải không anh?
Em sẽ chờ khi mặt trời lên…
Cause I want, I just want to see you in the light
But you hide behind the color of the night
2003-2023