Tôi mạn phép anh
Bài viết tiết lộ
hết nội dung
Tối nay trời mưa tầm tã. Cuối cùng thì tôi cũng được nhìn thấy mặt em. Tôi đã tưởng tượng và đã vẽ, vẽ rất nhiều những hình ảnh về em, nàng Bạch Tuyết đáng yêu trong bộ đồ hoá trang để rồi tất cả giờ đây sao trở nên lố bịch vì em đẹp, đẹp hơn những gì tôi có thể tưởng tượng. Chỉ còn 1 tháng nữa tôi sẽ lên đường ra nước ngoài du học và hình ảnh về em sẽ luôn còn mãi trong tôi. Tôi sẽ luôn nhớ những lần Bạch Tuyết xuất hiện bất chợt, nghịch ngợm trêu đùa anh họa sĩ cù lần…
Tối nay trời mưa tầm tã. Một ngày làm việc như mọi ngày lại trôi qua. Cơn mưa bất chợt đầu mùa bỗng làm tôi thấy cô đơn và lạc lõng. Mọi người chạy ai cũng hấp tấp, ai cũng vội vã mong về đến tổ ấm của mình. Riêng tôi còn đứng đây, lạnh và bối rối vì không thể về nhà. Bất chợt, tôi phát hiện một cây dù ai đó bỏ quên bên góc tường. Một chút hạnh-phúc, tôi vẫn còn có một sự may mắn tình cờ cho mình. Bước về nhà, những hạt mưa rơi làm lòng tôi se lại, tôi bỗng nhớ về anh… Ngày hôm kia, em đã gởi lời chia tay đến anh, chúng mình đâu thể cùng nhau, anh biết mà phải không? Em vẫn luôn mong anh tìm được hạnh phúc…
Tối nay trời mưa tầm tã. Trong cơn mơ màng, hình như trời đang mưa tầm tã thật. Tôi nằm đây trong căn phòng u ám, dù mọi thứ đều sạch sẽ và trắng tinh. Với một người đang hấp hối, thế giới là một màu ảm đạm. Có ai đó bưóc vào phòng, anh ta nói gì đó về lần làm việc cuối cùng, hình như là vì con mình. “Cô … tôi đến để cho cô biết rằng cậu …. chuyển lời nhắn đến cô: cậu ấy hứa là sẽ chăm ngoan, luôn nghe lời cô…. Mong cô đừng rời bỏ cậu ấy…..”. Ôi con tôi, sao mẹ có thể rồi bỏ con kia chứ mẹ sẽ cố gắng, mẹ sẽ cố gắng để ở lại bên con, con ngoan của mẹ…
Tối nay là một ngày đẹp trời. Tối nay sẽ là một ngày trọng đại của đời tôi. Tôi đang ngồi trong một nhà hàng sang trọng, đợi em tới, miệng lẩm nhẩm những lời hay nhấy mình có thể nghĩ ra để nói với em. Chiếc nhẫn tưởng chừng đã rơi mất tình cờ nhặt lại được, nó khiến tôi tin rằng ngày hôm nay là định mệnh gắn kết cuộc đời tôi và em. Công việc tôi rất nguy hiểm, tôi yêu nó và em ghét nó, ghét đến nỗi ghét sang cả tôi nhưng em biết rằng tôi yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời này phải không? Vì tôi thật sự yêu em như vậy. Bỗng tiếng còi báo động từ đâu vang lên, tôi không thể làm ngơ, tôi phải chạy đến nơi đang cần mình…
Tối nay trời mưa tầm tã. Anh chàng khờ khạo đáng yêu của tôi sắp phải đi xa. Tôi biết anh muốn được nhìn thấy thật của Bạch Tuyết như thế nào. Với sự trợ giúp của 7 chú lùn, tôi đã quyết định sẽ cho anh được nhìn thấy mặt của tôi (anh chàng khờ ạ, chỉ vì anh sẽ đi xa thôi đấy!). Chị tôi đã trang điểm giúp tôi, giờ đây tôi đã có một khuôn mặt thật đáng yêu như ngày trước. Anh chàng họa sĩ khờ khạo hôm nay trông thật hạnh phúc. Anh ta nói tôi còn đẹp hơn cả trong trí tưởng tượng của mình (ai mà tin lời anh cơ chứ!). Bỗng nhiên mình thật buồn, giữ mãi vẻ mặt xinh tươi này trong lòng anh hay cho anh biết bộ mặt thật của mình? Không, mình muốn anh phải biết đến mình, nhớ đến mình với khuôn mặt thật đã rất xấu xí với vết thẹo mà một cơn hoả hoạn đã gây ra. “Em biết anh thất vọng, em có thể cảm nhận được điều đó, nhưng em muốn anh vẽ em với khuôn mặt thật…” Em xin lỗi vì đã ích kỷ khi phá đi ký ức đẹp của anh, cuộc sống đâu phải toàn những gì tươi đẹp…
Tối nay trời mưa tầm tã. Tôi lặng lẽ đến gần em, em vẫn đang ở đó, xin cho tôi được nhìn em một lần trước khi tôi thực hiện đơn đặt hàng cuối cùng. Tôi thấy mình phản chiếu qua gương, một khuôn mặt chán ngắt và ngu ngốc. Tôi biết rằng em không phải dành cho một thằng như tôi, nhưng em có thể tin là tôi yêu em chân thành, tôi đã cố gắng vì em và vì chúng ta. Nhưng tất cả đâu còn ý nghĩa gì nữa phải không em? “Anh …. tôi được cô …. cử đến để nói lời chia tay với anh. Lý do: cô ấy đã có người khác! Cô ấy vẫn mong anh gặp nhiều may mắn trong cuộc sống và hạnh phúc…” Rồi đấy, xong rồi đấy, anh đã thực hiện đơn đặt hàng của em và từ đây anh sẽ không còn làm phiền em nữa… Trời mưa càng lúc càng lớn, tôi để lại cây dù trong góc tường, món quà cuối cùng gởi đến em… Tôi cất từng bước trong cơn mưa về phía bệnh viện. Ở đó còn có một cậu bé đang chờ tôi…
Tối nay trời mưa tầm tã. Bệnh tình của mẹ trở nên trầm trọng. Hôm nay tôi tận mắt chứng kiến mẹ đau đớn vật vã trong cơn đau quằn quại. Ba bật khóc, tôi ngăn ba lại, khóc lóc chỉ làm mẹ càng thêm đau mà thôi… Tôi đã từng ghét mẹ mình, tôi biết điều này không đúng khi tôi xem mẹ như một bà phù thủy không bao giờ quan tâm đến tôi. Mẹ luôn về nhà trễ và thường uống rượu, mẹ làm được tiền, rất nhiều tiền và tôi luôn có một cuộc sống đầy đủ, đầy đủ nhưng vô cùng thiếu thốn. Tôi chỉ cần một người mẹ bình thường, một tình thương bình thường thôi mà… Ngày hôm kia, tôi vô tình phát hiện nhật ký của mẹ. Thì ra, bố mới là kẻ đáng ghét và mẹ rất mực yêu thương tôi… Tối nay trời mưa tầm tã, mẹ nằm trên kia phải chịu nhiều đau đớn, tôi khóc thật to và gào thật lớn “Mẹ ơi mẹ, mẹ đừng bỏ con… mẹ ơi… đừng bỏ con…””Tuýt tuýt tuýt… tuýt tuýt…”. A, đó là tiếng còi từ phòng mẹ, mẹ đã cố gắng, mẹ đã cố gắng thổi cái còi con đã nhờ anh bạn mang lên phòng, mẹ ơi mẹ đừng chết… con yêu mẹ nhiều lắm…
Tối nay trời thật đẹp. Tôi vội vã chạy đến chổ làm vì đã trể. A, có phải là anh đang đứng đó không. Đúng là anh rồi, anh làm gì ở đây thế này, và ăn mặc bảnh bao nữa chứ. Chờ em nhé, xong việc anh sẽ đến nhà hàng với anh ngay thôi mà. Tôi chạy vội lên trường quay. “Hôm nay trời sẽ mưa lớn đấy, mùa mưa bắt đầu rồi”. Chị biên tập cho tôi biết một tin thật tốt lành, vậy là em bớt lo về anh và những đám cháy của anh. Em biết anh rất yêu nghề cứu hoả nhưng anh ơi anh còn có em, anh phải nghĩ đến em nữa. Em đã rất mong một lời cầu hôn từ anh, nó sẽ làm anh có trách nhiệm với gia đình hơn, phải suy nghĩ trước khi lao vào đám cháy. Anh thật đáng ghét, anh đã làm em thất vọng bao nhiêu lần rồi… “Mở đầu bản tin hôm nay là sự kiện một vụ cháy vừa xảy ra ở toà nhà …. Có hai lính cứu hoả bị thiệt mạng, một bị thương. Tên của hai người thiệt mạng là ….. ….. …..” Tai tôi ù đi, người tôi như bất động kể từ lúc tôi nghe thấy tên anh…..
Bài viết chưa hoàn hảo, như cuộc đời không có gì là hoàn hảo, như con người không ai là hoàn hảo, nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng nằm ở trong mỗi chúng ta, tự tại và bình yên trong sự không hoàn hảo đó.
Câu cuối cùng mà tôi muốn nói và cũng là câu duy nhất của tôi, tôi không phải là người viết bài này. Từng dòng từng chữ ở trên chỉ là cảm nhận của một người về bộ phim mà mình thích như anh đã nói với tôi nhẹ nhàng, dễ thương, kết thúc không có cái nào có hậu, nên xem để thấy hạnh phúc trong lòng mình hơn là buồn vì cái kết và tôi muốn chia sẻ điều đó với tất cả mọi người , vì những lý do riêng tôi đã không để tên tác giả, nó không phải của tôi nhưng nó thuộc về tôi, ờ ờ kỳ cục vậy đó (chài sến ớn lun)