Không phải mẫu phim Hàn Quốc lâm li bi đát quen thuộc, hay những pha hành động gay cấn, The Way Home lôi cuốn người xem chính là ở cái tình, giữa người và người với nhau. Khi xem phim này tôi đã cố kìm nén nước mắt của mình không rơi nhưng không thể nào kìm nổi, mỗi thước phim của The Way Home luôn lấy đi những dòng nước mắt của bạn không phải vì cái chết ung thư hay những mối tình đau thương này nọ, mà chính là hình ảnh, hình ảnh người bà ngoại câm hết lòng thương yêu đứa cháu, cái lưng khòm sau bao tháng ngày vất vả, đi lại chỉ có thể dựa vào một chiếc gậy con con. Khuôn mặt thì lấm thấm đầy vết chân chim, ngôi nhà lụp xụp, nằm trên một triền núi đầy đá lổm chổm.Tôi khóc khi nhìn thấy hình ảnh xót xa ấy khi ngẫm lại về bản thân.
Sự hỗn xược của San woo đối với bà, đánh cắp trâm cài của bà để đi mua pin, giấu dép làm cho bà phải bị bộ trên những con đường cát đầy đá….tôi đã khóc vì những hành động quá trẻ con của San woo, tôi khóc vì tôi thương bà, bà bị câm mà…bà có nói gì San woo đâu..mà không trách lấy nó một câu…vẫn yêu thương, chiều chuộng nó..nhưng nó nào có biết..có cứ cáu gắt với bà…Đêm tối, gió rét, nó đi vệ sinh mà còn bắt bà ngồi ngoài trông chừng cho nó, sức bà già yếu nào chịu đựng được nhưng cơn gió như thế chứ?? Bà thương nó, hỏi nó muốn ăn gì, nó bảo muốn ăn Kentucky chicken, thế là bà lặn lội giữa cơn mưa to để mua con gà về làm món Kentucky chicken cho nó….nó khóc, nó giận dỗi vì bà làm không được nhưng nó nào biết sáng hôm sau bà đã lăn ra bệnh vì sốt. Rồi bà cố gắng kiếm tiền mua giày mới cho nó, mua Chocopie cho nó, cho nó tiền để nó có thể mua cục pin mới…San woo đã bật khóc khi thấy số tiền ấy, nó đã bắt đầu yêu thương bà hơn so với cái ngày đầu gặp bà mà không thèm chào, còn làm bậy lên đôi giày duy nhất của bà, không chịu cho bà xoa đầu vì : bà dơ quá.
Lúc trước khi trở về Seoul San woo đã thức trắng cả đêm xỏ hết chỉ lên tất cả các cây kim khâu cho bà, nó ngồi vẽ hết những bức hình nguệch ngoạc với những dòng chữ : Cháu nhớ bà, Từ San woo gửi đến bà ngoại…..nó đã từng chỉ bà cách viết nhưng bà già rồi, bà không thể nào nhớ được, nó đã khóc, nó nói : Bà hãy ráng nhớ đi, để rồi khi cháu nhận được thư, cháu biết đó là bà, cháu sẽ lập tức trở về với bà…..
Coi xong hết cuốn phim, ngồi ngẫm lại tôi vẫn còn khóc, những hình ảnh ấy cứ đọng mãi lại trong trí óc của tôi không tài nào thoát ra được. Kết phim với một dòng chữ ngắn ngủi : Gửi tặng đến những người bà. Nhưng tôi nghĩ rằng không chỉ là gửi đến những người bà, mà còn cả những người con, những người cháu. Hãy thức tỉnh họ khi họ đang rơi quá sâu vào một cuộc sống đầy vật chất hiện nay, họ đang dần quên đi những người xung quanh mình, họ đang dần mất đi sự yêu thương đối với người thân.
Đường về nhà…con đường ấy thấp thoáng hai bóng người…một già…một trẻ….
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.