…Moon river…wider than a mile…

“…Moon river, wider than a mile…” giai điệu êm ả đó của “Moon River” chạy xuyên suốt câu chuyện tình dễ thương của hai nhân vật chính trong Breakfast at Tiffany’s (dựa theo tác phẩm của Truman Capote). Đó là một Holly Golightly (Audrey Hepburn) xinh đẹp, duyên dáng, nói luôn miệng, sống trong một căn hộ xinh xắn ở thành phố New York và luôn thích giao thiệp với những người thuộc giới thượng lưu, dù cô chẳng thấy gì ở họ hơn là những con người đểu giả và rỗng tuếch. Holly quay quắt trong những ước vọng được thoát khỏi cuộc sống tỉnh lẻ buồn chán nên đã cố lao vào cuộc sống thượng lưu phù phiếm ở New York với mong muốn kiếm được một anh chàng nào thật giàu và cho anh ta vào “bẫy”. Đó là một anh chàng nhà văn Paul Varjak (George Peppard) mới từ Rome chuyển tới New York, vì muốn có tiền nên chấp nhận làm người tình của một quý bà giàu có có chồng hay phải đi công tác xa. Họ đến với nhau một cách thật tự nhiên bắt đầu từ tình bạn, khi Paul mới chuyển đến và không có chìa khoá vào nhà…



Nếu nhìn bề ngoài, Holly có vẻ như là một cô gái phù phiếm, thích chạy theo những gì hư ảo và thèm khát sự giàu sang, nhưng khi những tình tiết phim lần lượt trôi đi thì một Holly khác dần dần được bóc lớp vỏ để hiện ra. Đó là một Holly sâu sắc, chua chát với cuộc sống nội tâm đầy phức tạp. Nàng lao vào cuộc sống phù du đó để trốn tránh quá khứ nghèo khổ, quá khứ đã từng là Lulamae Barnes đi ăn trộm trứng của nhà người khác vì quá nghèo, từng phải kết hôn với Doc Golightly từ năm 14 tuổi… Nàng xinh đẹp, sang trọng trong bộ váy đen, mái tóc quấn cao và điếu thuốc cán dài, đi lại trong buổi tiệc và nói những câu vô nghĩa với những con người thừa tiền mà thiếu đầu óc. Nàng nuôi một con mèo mà mình tình cờ nhặt được mà cũng chẳng đặt tên cho nó, vì nàng nghĩ rằng cả nàng và nó đều chẳng là ai cả, đều là những kẻ vô danh tiểu tốt và chẳng thuộc về nơi đâu. Nàng như một con nhím xinh đẹp, xù lông cứng lên để bảo vệ những phần yếu mềm bên trong. Nàng trao cho những anh chàng như Rusty Trawler, José da Silva Pereira… những tình cảm giả dối chỉ để mong có thể có được một cuộc sống sung túc sau này cho mình và người anh trai Fred. Niềm vui duy nhất của Holly là mỗi ngày được ngắm nhìn những món đồ lộng lẫy được bày trong cửa hàng Tiffany nổi tiếng. Làm sao có thể quên được cảnh đầu phim, khi Holly lần đầu tiên xuất hiện trong bộ váy đen dài, mái tóc vấn cao và cặp kính râm to quá khổ đi lững thững vừa nhìn vào Tiffany vừa gặm chiếc bánh mì trong tiếng nhạc nền “Moon river”. Niềm vui được nhìn ngắm Tiffany cũng như đã trở thành bữa điểm tâm của nàng vậy. Còn những bữa tiệc buổi tối với nhiều nhân vật tai mắt giàu có nổi tiếng lại được Holly coi như một cánh cửa để nàng bước vào thế giới của những người thượng lưu và kiếm được một anh chồng giàu, để che giấu đi sự thật rằng nàng phải kiếm 100$/tuần bằng cách đi đến nhà tù Sing Sing thăm bố già ma tuý Sally Tomato và chuyển những bản tin “dự báo thời tiết” cho họ. Còn Paul, anh luôn như một người anh trai dịu dàng che chở cho Holly, có lẽ cũng vì trông Paul rất giống người anh trai Fred của Holly. Cả hai con người cô đơn đó đều lạc lõng trong sự giàu có mà hư ảo đó, sống không thật với chính bản thân mình. Chính tình bạn, rồi tình yêu nhẹ nhàng nảy nở giữa Paul và Holly nhận ra rằng: tiền bạc có thể mua được cho họ rất nhiều thứ, những thứ được coi là tiện nghi và sang trọng, nhưng chẳng thế mua nổi cho họ một tình yêu. Viết đên đây, bỗng nhiên tôi lại nhớ đến một bài hát của Beatles: “I’ll buy you a diamond ring my friend if it makes you feel alright…I’ll get you anything my friend if it makes you feel alright…’Cause I don’t care too much for money, money can’t buy me love…”. Và chính tình yêu đó đã giúp cả Holly và Paul hoàn thiện bản thân. Paul tìm được một việc làm và cắt đứt quan hệ với quý bà kia. Holly từ bỏ những ước mơ phù phiếm và đã nhận ra được nơi mà mình thuộc về mãi mãi, đó là được ở bên cạnh Paul, cũng như chú mèo kia, dù bị nàng vứt bỏ trong nỗi tuyệt vọng nhưng cuối cùng cũng đã trở về bên Holly.



Audrey Hepburn và George Peppard đã vào vai trong Breakfast at Tiffany’s thật xuất sắc. THoát khỏi vẻ thơ ngây đáng yêu của cô công chúa Ann đi dạo chơi thành Rome ngày nào, Hepburn xuất hiện thật sang trọng, duyên dáng, hoàn hảo mà cũng không kém phần sâu sắc, chua chát và phức tạp trong nội tâm nhân vật. CHo dù trong sự nghiệp của mình có những vai diễn được đánh giá cao hơn rất nhiều nhưng hễ nói đến Audrey Hepburn, người ta lại hình dung ngay đến một nàng Holly kiêu kì trong bộ váy màu đen, mái tóc vấn cao và điếu thuốc cán dài. Được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đây cũng là một trong những vai diễn tâm đắt nhất của Audrey Hepburn. Còn với George Peppard, tuy nhân vật Paul Varjak không được khai thác kĩ lưỡng như Holly của Hepburn, George cũng đã diễn xuất rất hay và biểu cảm. Dàn diễn viên phụ của phim khá tốt, tuy không tránh khỏi những hạt sạn như nhân vật Yumioshi vẫn chưa được thật và diễn xuất hơi bị cường điệu, hoá trang còn chưa giống người Nhật cho lắm. Phim được làm từ năm 1961 nên màu sắc không đẹp lắm, nhưng kĩ thuật quay phim khá tốt. Dưới ống kính của Breakfast at Tiffany’s, New York đã hiện lên không đông đúc và xô bồ, mà là một New York khác, yên ả, tĩnh lặng trên bề mặt nhưng chờ đợi những đợt sóng ngầm…

Nếu nhắc đến Breakfast at Tiffany’s mà không nói đến Moon River thì quả là một thiếu sót lớn. Hai giải Oscar duy nhất trong số những đề cử dành cho bộ phim đều thuộc về Moon River của Henry Mancini và Johnny Mercer, giai điệu nhạc êm ả như một dòng sông chảy xuyên xuốt qua bộ phim, qua chuyện tình lãng mạn của Holly và Paul. Một trong những cảnh đáng nhớ nhất của phim với tôi chính là cảnh Holly ngồi trên bậc cửa sổ, trên đầu quàng một cái khăn trắng, ôm đàn guitar nhìn mông lung ra bên ngoài và hát “…Moon river, wider than a mile…I’m crossing you in style…someday…”, và khi ngước lên thấy Paul đang nhìn mình, gương mặt nàng bừng sáng…bình yên và hạnh phúc… Dòng sông trăng, đó chẳng phải là một cái gì đó mộng ảo, không có thực, cũng như những ước vọng của Holly xây dựng cho mình như những lâu đài bằng cát trên bãi biển… Chẳng phải trong mỗi chúng ta, ai chẳng có những ước mơ không bao giờ có thể trở thành hiện thực, những lâu đài Tây Ban Nha (Louisa May Alcott đã gọi những ước mơ không thành hiện thực như vậy trong ‘Little Women’) tràn ngập những điều tuyệt vời… Dòng sông trăng, mộng mơ, hư ảo nhưng đã tạo nên những giấc mơ đẹp tuyệt vời về tình yêu…

…Moon river, wider than a mile

I’m crossing you in style some day

Oh, dream maker, you heart breaker

Wherever you’re going, I’m going your way

Two drifters, off to see the world

There’s such a lot of world to see

We’re after the same rainbow’s end, waiting ,round the bend

My huckleberry friend, Moon River, and me

(Moon river, wider than a mile)

(I’m crossing you in style some day)

Oh, dream maker, you heart breaker

Wherever you’re going, I’m going your way

Two drifters, off to see the world

There’s such a lot of world to see

We’re after that same rainbow’s end, waiting ,round the bend

My huckleberry friend, Moon River, and me

Moon River, Moon River…


Posted

in

by

Comments

Leave a Reply