Mỹ Duyên không bao giờ hoạt động kinh doanh

“Sau một chặng đường dài hoạt động, tôi nghĩ, nếu xác định theo nghề diễn viên, không nên mơ về những túi ba gang và các lâu đài nguy nga. Tôi biết có nhiều người không đồng ý với suy nghĩ ấy, nhưng cũng có nhiều người nhất trí”, diễn viên Mỹ Duyên tâm sự.

– Chị nghĩ sao khi thu nhập của chị đang làm rất nhiều người tò mò?

– Thu nhập của một diễn viên như tôi chỉ đủ sống chứ không thể tích lũy như những người khác. Tôi cũng muốn làm giàu lắm, nhưng vận may hình như chưa tới.

– Một nghệ sĩ có trăn trở gì khác với người bình thường về tiền bạc?

– Mục đích sẽ khác, chỉ có cách tiêu xài là giống thôi.

– Nhìn vào các danh hài, đúng là họ đang hốt bạc. Chị nghĩ sao mà nói rằng, nghệ sĩ chỉ đủ sống?

– Bởi tôi không làm nghề tấu hài.

– Không còn làm nghề múa, nhưng múa cũng một thời là nghề tay phải của chị. Lần đầu tiên chị nhận cát-xê từ múa là khi nào?

– Đó là khoảng giữa năm 1991, tôi và Thảo Dung sướng như điên khi được Hội sân khấu mời múa ballet. Lúc ấy, cát-xê của mỗi đứa chỉ 20.000 đồng.

– Nếu khi ấy không có cát-xê, chị sẽ thế nào?

– Tôi vẫn sẽ biểu diễn, vì đó là cơ hội đầu tiên để tôi được khoe nghề, được làm điều mình ao ước. Đến giờ, múa ballet ở VN vẫn còn kén khán giả, chứ nói gì thời điểm đó. Thật sự, 20.000 đồng tiền cát-xê chẳng đủ cho chúng tôi mua vải may quần áo cho vở múa digan ấy. Nhưng vẫn phải nhấn mạnh rằng, chúng tôi thực sự hạnh phúc.

– Múa ballet đòi hỏi sự khổ luyện, nhưng lại không phải là nghề dễ kiếm việc. Ngày đó, chị nghĩ thế nào về sự lựa chọn này?

– Tôi và các đồng nghiệp đều học múa ballet từ nhỏ nên lúc đó chưa ý thức rõ có tìm được việc làm hay thất nghiệp. Nhưng sau 8 năm học, máu nghệ thuật đã ngấm sâu vào người nên không dễ gì bỏ nó. Thật may mắn là khi về nước, tôi xin được về Nhà hát Hòa Bình. Lúc ấy, nhà hát là nơi hội tụ nhiều diễn viên tài năng nhất.

– Tại sao chị không ở lại Nga, bởi dù sao, múa ballet bên đó cũng có đất sống mạnh hơn?

– Tôi học ở Nga từ 1982 đến 1990. Sau đó, tôi muốn xin đi làm ở nhà hát bên đó hai năm rồi học tiếp chỉ đạo nghệ thuật, vì nghề này đòi hỏi phải có kinh nghiệm trên sân khấu. Nhưng mẹ tôi không đồng ý cho con gái ở nước ngoài lâu thế.

Thời gian học ở trường kín mít nên tôi không thể đi làm. Suốt thời gian học bên đó, mẹ tôi vẫn phải trợ cấp liên tục.

– Nếu không hoạt động nghệ thuật, chị sẽ làm gì?

– Tôi cũng chưa nghĩ đến chuyện nếu bỏ nghệ thuật thì tôi làm được cái gì. Nhưng chắc chắn đó không phải là nghề kinh doanh.

Ảnh: Diễn viên Mỹ Duyên.

(Theo Văn Hóa Thông Tin)

Nguồn: http://www.vnexpress.net/Vietnam/Van-hoa/2005/03/3B9DC638/


Posted

in

by

Comments

Leave a Reply