Review: 127 Hours (2010)

Tui từng nghĩ mình sẽ không thể xem lại 127 giờ, bởi tui sợ cảm giác chờ đợi xem một con người mắc kệt trong một tình thế hiểm nghèo và sẽ cắt đi cánh tay của mình. Bài viết sẽ kể cho bạn nghe đoạn kết, nhưng đây không phải là một phim có quá nhiều bất ngờ (yên tâm, tui sẽ không spoil những chi tiết quan trọng, và bạn hẳn đã biết Aron Ralston sẽ cắt cánh tay của mình để sống sót)

1. Làm sao có thể giữ chân khán giả ngồi trong rạp xem câu chuyện của một thanh niên mắc kẹt trong một hẻm núi? Hãy mời đạo diễn Danny Boyle, bậc thầy của sử dụng hình ảnh và màu sắc để kể chuyện từng khiến lòng người như tui xúc động khi xem Trainspotting, Millions hay Slumdog Millionaire. Và hãy mời James Franco, nam diễn viên điển trai, thông minh, có thể hóa thân thành bất kỳ loại vai nào trong bất kỳ loại phim nào. 127 Giờ dựa theo câu chuyện có thật về một thanh niên trẻ đam mê chinh phục thiên nhiên, phiêu lưu mạo hiểm, trong một lần đi thám hiểm hẻm núi Blue John đã chẳng may mắc kẹt trong hẻm núi bởi một hòn đá chèn tay anh. “Hòn đá đã ở đó đợi tôi từ rất lâu” – anh nghĩ khi tuyệt vọng nhận ra mình sẽ không có ai cứu giúp ngoại trừ chính bản thân.

2. 127 giờ mở đầu bằng một chuỗi hình ảnh những người là người, hàng trăm người, hàng ngàn người, hàng triệu người chen chúc nhau. Để rồi sau đó, cả bộ phim xoay quanh câu chuyện của một con người mắc kẹt giữa hẻm núi hoang vắng hông một bóng người. Bằng một lối kể chuyện sáng tạo, độc đáo, Danny Boyle đã “giải trí” người xem, và với diễn xuất tài tình của James Franco đã đưa khán giả đi từ cung bậc cảm xúc này sang cùng bật cảm xúc khác cùng với Aron, từ sợ hãi tuyệt vọng đến hy vọng trông chờ rồi nghẹt thở hồi hộp…

3. Chúng ta được giới thiệu từ đầu phim một Aaron như nhiều thanh niên sớm trưởng thành và thích độc lập khác – không trả lời điện thoại của mẹ, không để lại lời nhắn cho ai biết mình sẽ đi đâu, muốn tự do khám phá thiên nhiên. Chúng ta được làm quen với một Aron đam mê phiêu lưu mạo hiểm, hài hước duyên dáng và đầy hiểu biết khi anh gặp hai cô gái đang đi thám hiểm giữa đường. Chúng ta biết Aron là người giỏi kỹ năng, khi anh trang bị đầy đủ mọi thứ cho mình – máy quay phim, dao đa năng, dây leo núi, bình nước v.v….

Thế rồi anh bị trượt tay, một hòn đá rớt xuống đè tay trái phải của anh. Aron mắc kẹt trong hẻm núi. Anh lên đường đi chơi vào tối thứ sáu, anh mắc kẹt vào tối thứ bảy, và nếu ai đó phát hiện ra anh không trở về, thì cũng phải đến thứ tư họ mới xác định là anh mất tích. Mà khi đó, anh có thể đã chết.

4. 127 giờ bắt đầu tính từ khoảnh khắc hòn đá chèn tay anh. Từ thời điểm đó cho đến khi Aron thoát khỏi hẻm núi là câu chuyện của những hy vọng, nỗ lực, vật lộn để sinh tồn, của những thất vọng, thất bại, đau đớn, cô đơn, hoang mang, tuyệt vọng… Với những khung hình tỉ mỉ cận cảnh từng chi tiết, lối dựng phim chia màn hình ra thành nhiều khung, bộ phim không bị nhàm chán về mặt thị giác. Ngay cả những giấc mơ, những quá khứ hồi tưởng, những linh cảm điềm báo được xen lẫn cũng đem đến những bất ngờ, những cảm xúc lay động. Âm thanh của phim còn đem đến một ấn tượng mạnh mẽ hơn. Chẳng hạn như cảnh Aron phải cắt cánh tay của mình – bạn sẽ không nhìn thấy anh đã cắt cánh tay của anh ra sao, nhưng bạn sẽ không dám nhìn lên màn ảnh và sẽ cảm thấy đau đớn tột cùng.

5. Với tui, 127 giờ không phải là một bộ phim về khả năng sinh tồn của con người, dẫu cho câu chuyện của Aron là câu chuyện của lòng quả cảm và sự lý trí đã giúp anh sống sót, mà bộ phim khiến tui rơi nước mắt khi Aron nghĩ về gia đình, nghĩ về mẹ của anh. Tui đã ứa nước mắt khi xem đoạn “hài kịch” mà Aron tự diễn… “Mày đã không thèm nói cho ai biết mày đi đâu?” “Ừa, đúng, chính xác là thế” “Không ai?” “Không” “Oops” “Oops…”…. “Mẹ, cha, con chỉ muốn nói với cha mẹ là thời gian mà chúng ta ở bên nhau là thời gian tuyệt vời nhất và con đã không biết quý trọng cha mẹ trong lòng con theo cách mà con biết lẽ ra con có thể. Mẹ, con yêu mẹ. Con ước gì con đã đáp mọi cuộc gọi của mẹ”…
Có lẽ vì tui là người hay nghĩ về cha mẹ nên tui thấy xúc động. Nhưng tui nghĩ rằng, nếu bạn đã từng mặc kệ những cuộc gọi của cha mẹ, từng đi chơi thâu đêm suốt sáng không về nhà, không gặp cha mẹ mình trong nhiều ngày, có lẽ bạn sẽ ít nhiều đồng cảm với Aron…

James Franco và Aron Ralston thật

6. Dĩ nhiên cuối phim một lần nữa lại ứa nước mắt, khi mà cảm giác tự do, cảm giác được sống tràn vào lồng ngực.

PS: Trong kịch bản 127 hours mà tui tìm thấy trên mạng, có lẽ là một trong những bản thảo đầu tiên, đã không có một đoạn thoại thú vi trong phim, một đoạn thoại “báo điềm”, khi Aron và hai cô gái đang lưng dựa vách núi, chân đạp vách bên kia.

MEGAN: Jeeze, lỡ nếu mấy cái thứ này mà nó di chuyển thì sao?
KRISTI: Mấy tảng đá này ở đây đã hàng trăm triệu năm rồi, chúng sẽ không có dịch chuyển đâu.
ARON: Dĩ nhiên là chúng sẽ dịch chuyển chứ.
MEGAN: Cái gì?
ARON: Vạn vật chuyển động mà. Chỉ hy vọng là không phải hôm nay mà thôi…

PS2: Mai tui đi leo fansipan, hy vọng không có hòn đá nào đợi chờ tui ở đó….

127 Hours (2010). Đạo diễn: Danny Boyle. Diễn viên: James Franco. Chiếu từ ngày 18.3.2011 tại Việt Nam, Megastar phát hành.


Posted

in

by

Comments

Leave a Reply