Tuổi 17…

Taku Morisaki, 17 tuổi, học sinh trung học, đi làm thêm ngoài giờ tại một tiệm ăn.

Yutaka Matsuno, 17 tuổi, học sinh trung học, lớp trưởng.

Rikako Muto, 17 tuổi, học sinh trung học, chuyển về từ Tokyo.

Kochi, một thị trấn cảng nhỏ nằm bên bờ biển, thanh bình và yên tĩnh.

Và đó là nơi câu chuyện bắt đầu…

Nếu kể cốt truyện ra thì chẳng có gì: trên đường trở về nhà tham dự buổi họp lớp, Morisaki thoáng gặp một cô gái trông rất giống một người bạn học cũ. Điều này đã kéo Morisaki trở lại với những kỉ niệm ngày còn học trung học, đặc biệt là mối quan hệ với cậu bạn thân Yutaka Matsuno, và sự xuất hiện của một cô gái tên là Rikako Muto bất ngờ chuyển vào trường họ học…

Câu chuyện xoay quanh 3 nhân vật chính: Morisaki, Matsuno và Rikako. Taku Morisaki, người dẫn chuyện, dường như vô tâm và hơi trẻ con, vẫn còn xem phim hoạt hình Siêu nhân vào mỗi buổi tối. Yutaka Matsuno: nghiêm túc. Người đầu tiên trong toàn trường đã dám giơ tay phản đối việc nhà trường bãi bỏ chuyển đi dã ngoại của học sinh cấp II.Trầm ngâm và sâu sắc, thận trọng. Rikako Muto: xinh đẹp, xuất sắc trong cả học tập và thể thao, nhưng lạnh lùng và xa cách, không bao giờ tham gia vào các hoạt động của tập thể lớp, không có bạn bè. Sau này Rikako cũng chỉ kết thân với Yumi Kohama, một cô bé rụt rè và nhút nhát, đối lập hẳn với Rikako luôn lạnh lùng và cao ngạo. Rikako cứng rắn, thẳng thắn và mạnh mẽ, khi bị các bạn nữ cùng lớp vậy quanh “đấu tố” vì không tham gia múa tập thể cùng lớp, Rikako một mình đứng chống lại họ. Rikako sống một mình tại một căn hộ riêng. Rikako vay mượn tiền bí mật chuẩn bị cho chuyến đi đến Tokyo để thăm cha và nói với cha rằng mình muốn ở lại Tokyo. Rikako ăn diện thật đẹp khi đến gặp người bạn trai cũ của mình ở Tokyo đẻ cố làm mình vui lên. Nhưng đó chỉ là cái vỏ bên ngoài. Rikako cũng rất nhạy cảm và mềm yếu. Vẻ ngạc nhiên, hơi hụt hẫng khi nghe thấy có tiếng phụ nữ trong căn hộ của cha mình ở Tokyo, những giọt nước mắt rơi, khi Rikako ào vào phòng của Morisaki ở khách sạn, ấm ức “phòng của mình đã được trang trí lại, màu xanh lá cây sẫm. Mình ghét màu xanh lá cây” hay khi Rikako tát Morisaki và hét lên “Đồ ngốc! Cậu là đồ ngốc nhất!”. Nhưng cũng là một Rikako thật trẻ trung và dễ thương “Morisaki-kun, cậu nói như một diễn viên trong những bộ phim hồi xưa vậy!”, “Cậu là một học sinh ngoan đến thế ư?”, những bước chân hồn nhiên vừa đi vừa nhảy trên con đường về nhà cũ ở Tokyo… Một cô gái xinh đẹp, thông minh và bí ẩn, vì thực sự Morisaki không bao giờ có thể hiểu được các cảm xúc của Rikako.

Vậy tại sao Rikako lại thích Morisaki? Có lẽ Rikako tìm thấy ở Morisaki một chỗ dựa tin cậy, là người mà Rikako có thể gục đầu vào mà khóc, là người sẵn sàng đi Tokyo với Rikako thay cho Yumi, là người mà Rikako có thể nói thật mọi chuyện, và cũng là người đã làm cho Rikako khóc. Nếu Matsuno ở vị trí của Morisaki, liệu Matsuno có cùng đi với Rikako đến Tokyo, có để cho Rikako uống rượu trong phòng khách sạn, có thẳng thắn nói rằng câu chuyện giữa Rikako và cậu bạn trai cũ Okada là ngu xuẩn, có dám thẳng tay tát vào mặt Rikako… như Morisaki đã làm không? Chắc chắn là không. Luôn điềm tĩnh và thận trọng, Matsuno sẽ không bao giờ làm thế. Xét cho cùng, cả Morisaki và Matsuno, chẳng ai có thể hiểu được Rikako.

Với một cốt truyện đơn giản như vậy và thời lượng chỉ có hơn 1 tiếng, nhưng I can hear the sea không hề được làm một cách cẩu thả và hời hợt. Nó đã nói lên được cái sự mơ hồ và dễ đổ vỡ của những cô cậu thiếu niên ở tuổi này, sự mơ hồ giữa trẻ con và người lớn, tình bạn và tình cảm lãng mạn đầu đời. Những nhà làm phim đã thể hiện những khám phá về cảm xúc của các nhân vật chính một cách sắc sảo và đầy ý nghĩa, những điều đã lôi cuốn, kéo họ lại gần nhau, và những căng thẳng sau này đã chia rẽ họ, nắm bắt những tình cảm tinh vi một cách chân thực, không màu mè giả tạo hay sướt mướt uỷ mị.

Trong I can hear the sea, ta còn bắt gặp những nét hồn nhiên, tinh nghịch của những cô cậu tuổi học trò. Từ câu chuyện của những cậu con trai nhìn bạn gái tập tennis “Ariga hả? Chúng rất to, tớ biết.” , rôìi khi cả lũ trố mắt ra nhìn Rikako tập tennis và những câu chuyện trong phòng thay đồ sau giờ thể thao, đến chuyện ghen tị nhau của mấy cô con gái… Trêu đấy, đùa đấy, cãi nhau chí choé đây mà sau này, khi ra trường, mỗi người một ngả rồi lại nhớ nhau lắm. Cái cô Shimizu ghét Rikako thậm tệ hồi nào bây giờ lại rất vui khi gặp lại bạn cũ. Và không khí trong buổi họp lớp, tất cả đều là những nụ cười khi gặp lại nhau, những lời thú nhận “tớ đã thích cậu từ hồi xưa rồi” như của anh chàng Yamao với Yumi… bạn bè mà, tất cả đã thành một thời của kỉ niệm, làm sao quên và làm sao mà còn ghét nhau được cơ chứ?

Hầu như cả bộ phim có rất ít chỗ cho giọng nói của những nhân vật khác, chỉ có ba nhân vật chính: Morisaki, Matsuno và Rikako, trong đó Morisaki là chủ yếu. Những hành động, cảm xúc và đánh giá các nhân vật khác cũng bị đóng khung trong cái nhìn chủ quan của Morisaki. Nhưng Taku dường như lại bị rơi vào khuôn mẫu nhân vật anh hùng thường thấy, trong khi Matsuno lại có quá ít lời thoại, không bộc lộ được hết nhân vật. Đó là một số hạn chế của bộ phim.



Trời đất và biển ở Kochi đẹp trong cái vẻ thanh bình của nó. Những nhà làm phim đã dùng những cảnh quay chậm để nắm bắt lấy những khoảng khắc tinh tế nhất của thiên nhiên, từ một chiếc lá thu chạm khẽ lên mặt nước, mặt biển đêm yên bình không một gợn sóng đến cảnh hoàng hôn đẹp tuyệt vời, tất cả được đặt rải rác một cách đầy ý nghĩa giữa những đoạn đối thoại súc tích. Bản chất những cảm xúc của các nhân vật được kết tụ vào những khoảng khắc thi vị đầy ấn tượng. Khi Morisaki, Matsuno, Yumi và Shimizu cùng ngắm lâu đài Kochi cổ kính rực lên trong ánh sáng trắng của đèn, Morisaki đã mỉm cười và nghĩ “Nếu mình cùng ngắm với Rikako thì nó sẽ đẹp biết chừng nào. Mình luôn muốn được ngắm lâu đài cùng với Rikako. Trong những năm trung học, biết bao lần mình muốn nói chuyện với Rikako về rất nhiều thứ linh tinh…”. Ánh sáng toả ra từ toà lâu đài rực lên trong màn đêm và trên những tán cây ấy cũng như rọi vào lòng Morisaki, để cậu có thể sống thật với những cảm xúc của mình khi nghĩ đến Rikako “Mình ở Tokyo để tìm một người. Mình sẽ nói cho cậu biết là ai, đó là cái người đã ngủ trong bồn tắm đấy.”

Tựa đề bộ phim là I can hear the sea, nhưng biển xuất hiện rất ít. Tuy xuất hiện ít những biển lại là một cái mạch xuyên suốt cả bộ phim. Biển nằm bên bờ thị trấn Kochi, một thị trấn nhà quê so với Tokyo tráng lệ của Rikako. Biển đêm xanh thẫm bên những dãy núi màu đen bên rèm cửa phòng Morisaki, khi cậu nhận được cú điện thoại của Matsuno nói rằng hôm nay đã đi thăm Rikako bị ốm. Biển Hawaii trong veo, xanh ngắt, nơi Morisaki lần đầu tiên tiếp xúc với Rikako. Biển đen kịt đầy bí hiểm khi buổi tối cuối cùng tại Hawaii, Rikako lại gần Morisaki tức giận “Tại sao cậu lại nói với Matsuno? Cậu đúng là một anh chàng nhiều chuyện đấy”. Biển thấp thoáng xuất hiện trên đường Morisaki ra sân bay nơi Rikako đang chuẩn bị bay đi Tokyo cùng với Yumi Kohama. Biển phẳng lặng đến lạ lùng khi trên đường về, Matsuno bối rối nói với Rikako rằng “Tớ thích cậu”, và Rikako đã bỏ chạy. Biển chiều thật đẹp dưới ánh nắng cuối ngày khi Matsuno và Morisaki cùng nhau đi dạo khi Morisaki trở về Kochi. Gió biển thổi tung mái tóc của Morisaki, cũng như thổi đi bao nhiêu hờn giận giữa Morisaki và Matsuno trước đây “Cậu biết không, ngày đó mình đánh cậu vì mình nhận ra rằng cậu đang che giấu những cảm xúc của cậu vì mình”… Và cuối phim, ta lại bắt gặp cảnh biển, lần này là Morisaki và Rikako đi dạo trên bãi biển, gương mặt Rikako mỉm cười rạng rỡ. Dường như mỗi chặng đường trong cuộc đời Rikako kể từ khi chuyển về Kochi đều gắn liền với biển, những tâm trạng của Rikako gắn liền với biển, giống biển lạ kì ở chỗ đẹp và bí ẩn. Cuối cùng, Rikako đã tìm thấy hạnh phúc không phải ở một Tokyo náo nhiệt hoa lệ mà chính ở biển cả bao la…


Posted

in

by

Comments

One response to “Tuổi 17…”

  1. anthony Avatar
    anthony

    .sorry for not reply you in vietnameseoh my god the story is very impressive ,this has the same way of my life in 9th grade.but she don’t hate me so much .She ‘s very wonderful ,she and i always has the same opinion .thank for reminding me that everything is always good if you have the best solution of your own.
    though the the world may chang everything but i it can’t change my my way of living

Leave a Reply