Vũ Ngọc Đãng luôn thú vị với những mục tiêu mới

"Tôi yêu những giấc mơ kể cả ác mộng, có lẽ vì thế yêu công việc viết kịch bản và làm đạo diễn. Với tôi, phim không phải là cuộc đời thực, mỗi bộ phim là một giấc mơ lớn của tôi. Khi tôi làm phim là khi tôi đang kể lại giấc mơ của mình cho khán giả, và chia sẻ giấc mơ với mọi người", đạo diễn chia sẻ.

Những giấc mơ khiến tôi có cảm giác được sống nhiều cuộc đời khác nhau trong nhiều thế giới và thời gian khác nhau: cổ tích, hiện tại, tương lai, viễn tưởng, siêu tưởng, thiên đường và cả địa ngục… Và ở đó đôi khi mình không còn là mình, mình đã biến thành một bông hoa biết bay, con gấu biết hát, có thể bay lượn, chui xuống đất hay biến thành vô hình…

Khiến khán giả mơ mộng – đó mới là bản chất đích thực của điện ảnh. Tôi nghĩ vậy. Cái quan trọng của nhà làm phim là phải khiến khán giả tin bộ phim mình làm. Kể một giấc mơ cũng phải khán giả phải tin là thật, ấy là tài năng của các nhà làm phim và tôi mong muốn mình có khả năng đó. Nếu ai cảm thấy buồn, vui… thật sự với những nhân vật trong các phim tôi làm thì tôi thật hạnh phúc.

Tôi làm phim Chuột với TFS, Những cô gái chân dài với Galaxy, Tuyết nhiệt đới với HK film và bộ phim sắp tới tôi đang viết kịch bản lại là với một hãng phim mới nữa… Có người hỏi tôi tại sao cứ chạy lung tung như vậy. Có nhiều lý do nhưng lý do chính là tôi thích được làm việc với nhiều nhà sản xuất khác nhau. Mỗi nhà sản xuất có rất nhiều điểm mạnh, điểm yếu, và mỗi người đều yêu cầu tôi mục đích làm phim không giống nhau. Thật thú vị khi được thử thách trong những môi trường mới với ê kíp mới, mục tiêu mới. Điều đó bắt tôi một lần nữa phải nỗ lực hết sức để chứng tỏ mình. Tôi cũng thích thử sức mình.

Khi tôi bắt tay vào làm Những cô gái chân dàiTuyết nhiệt đới, nhiều người biết tôi qua phim Chuột thất vọng lắm. Họ nghĩ tôi đánh mất mình khi từ bỏ dòng phim nghệ thuật để làm phim thương mại – mà ở Việt Nam từ “thương mại” đồng nghĩa với rẻ tiền. Câu hỏi buồn cười nhất mà tôi thường xuyên nhận được là: “khi nào Đãng quay trở lại làm phim nghệ thuật?”. Lúc đó tôi chỉ muốn phá lên cười, hỏi lại: "định nghĩa giùm tôi thế nào là phim nghệ thuật", thì không ai trả lời được.

Với tôi, chỉ có hai loại phim: hay hoặc dở. Quay đẹp là nghệ thuật, diễn viên diễn hay là nghệ thuật, âm thanh hay là nghệ thuật, nhạc phim hay là nghệ thuật, thiết kế mỹ thuật đẹp là nghệ thuật, dựng phim hay là nghệ thuật… Làm khán giả cười thật, khóc thật, xúc động thật là nghệ thuật. Nhưng thú thật, khi làm phim tôi không sợ phim mình dở, tôi chỉ sợ phim mình cũ, không có gì mới, không đương đại và thấp hơn văn hóa khán giả. Vậy thôi.

(Theo Tuổi Trẻ)

http://vnexpress.net/Vietnam/Van-hoa/2007/02/3B9F35AB/ 

 


Posted

in

by

Comments

Leave a Reply