Thích nhất là mỗi trường đoạn là một màu sắc đặc trưng riêng,có những góc quay đẹp tuyệt vời. Khoái nhất là lúc Vô Danh kể với Tần Thủy Hoàng về cuộc đấu kiếm trong tâm tưởng. Xạo pà kố, nhưng dzẫn khoái coi. Thật ra cũng đâu có gì khó hiểu đâu, chắc tại bà con cứ khoái “trầm trọng hoá” vấn đề thui. Sorry vì bây giờ mới post bài, trong khi phim này cũng chiếu lâu rồi.