theo lời iu cầu của pé ritalee
69 NGOẠI CẢNH. BÃI BIỂN NHA TRANG NGÀY 69
Trâm Anh và Kiên đang ngồi trên một tảng đá. Trời xanh màu thiên thanh còn biển thẫm màu xanh lá. Tiếng sóng biển trở thành nhạc phim. Trâm Anh giờ đang mặc quần jeans và áo thun.
KIÊN
Chú của em dễ thương quá ha!
TRÂM ANH
Ừ. Anh cũng có thể đi máy bay chung
với em được mà. Chú Tuấn –
KIÊN
(cắt lời)
Biết rồi, có điều anh muốn tự đi một
mình hơn. Mượn chú Tuấn nhiều tiền
quá cũng kì.
Trâm Anh nhìn bâng quơ ra chỗ khác.
TRÂM ANH
Ê, mình nên đi vòng vòng Nha Trang
chơi đi. Lúc nhỏ em hay ra đây chơi
lắm. Chú Tuấn chở đi hoài. Bằng xe
này luôn nè. Lâu lắm rồi mới thấy
nó chạy lại.
KIÊN
Cả ngày công của chú cháu tui đó!
TRÂM ANH
Ghê quá! Chú Tuấn có cho ai đụng vào
xe đó bao giờ. Hồi trước cô Quỳnh còn
không được nữa là.
KIÊN
(cười)
Ờ, mà chừng nào cô Quỳnh có nhà?
Kiên muốn gặp cổ quá chừng.
TRÂM ANH
(nhìn Kiên kinh ngạc)
Cô Quỳnh mất mấy năm nay rồi Kiên.
Kiên sững người nhìn Trâm Anh trân trối.
TRÂM ANH
(tiếp câu chuyện, buồn)
Chú chở cô đi. Đụng xe
KIÊN
(trầm buồn)
Vậy mà chú
(sau một hồi lâu)
Buồn ha
Cả hai im lặng một lúc, cho những suy nghĩ băng qua thời gian. Rồi Trâm Anh khẽ khàng nói.
TRÂM ANH
Ừ, 8 năm rồi mà vẫn như ngày nào.
Ai cũng bảo chú lấy vợ mới để lo
cho Phương với Lan. Bố mẹ em cũng bảo
thế. Chú chả bao giờ nghe cả.
KIÊN
Chú Tuấn mạnh mẽ ha.
TRÂM ANH
Ừ –
Hồi trước em nghĩ chú phải nghe bố mẹ
mới đúng.
Nhưng giờ –
Thấy chú Tuấn dường như rất hạnh phúc.
KIÊN
(gật gù)
Dám chọn sống một mình.
TRÂM ANH
Dám chọn sống với tình yêu của mình
dành cho cô Quỳnh chứ?
KIÊN
(lơ đãng)
Trâm Anh gọi chuyện cố níu giữ lấy một
điều gì đó là mạnh mẽ à?
TRÂM ANH
Vậy chứ để mọi thứ trôi tuột qua kẽ tay
là can đảm chắc?
KIÊN
Người ta sợ mất nên mới cố giữ lại. Sợ đau
nên mới bấu víu lại.
TRÂM ANH
(nhận ra câu cửa miệng của Kiên, đùa)
Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi!
Kiên cười, phẩy tay kiểu không quan tâm.
Trâm Anh thấy Kiên vẫn có vẻ im lặng ngẫm nghĩ. Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay trái của Kiên.
TRÂM ANH
Anh thử nắm tay lại rồi bật lần lượt
các ngón ra xem.
Kiên làm thử, cười có vẻ khó hiểu. Tất cả các ngón đều bật ra một cách dễ dàng trừ ngón tay đeo nhẫn, dường như nó dính với ngón giữa và ngón út.
Trâm Anh tháo nhanh cái nhẫn cô vẫn hay đeo ở ngón giữa ra. Cho vào ngón áp út. Rộng. Nhưng khi cô chúc tay xuống, chiếc nhẫn vẫn không rơi ra.
TRÂM ANH
Anh có để ý chỉ có ngón áp út là khó
làm rơi đồ ra nhất không?
Em nghĩ đó là lí do tại sao mọi người
quyết định chọn nó làm ngón đeo nhẫn.
Trâm Anh im lặng một chút. Kiên kiên nhẫn, hào hứng chờ nghe tiếp. Rồi.
TRÂM ANH
Hồi nhỏ, bố mẹ bắt em tập piano. Bài
tập ngón khó nhất lúc nào cũng là ngón
trái áp út.
Em còn nhớ một lần em tập suốt 2 tiếng mà
vẫn không được, nước mắt nước mũi tùm lum.
Kiên phì cười.
KIÊN
Tội nghiệp tiểu thư quá!
TRÂM ANH
Cô dạy đàn hỏi em sao vậy. Em bảo em sợ bố
mắng rằng không cố gắng, rằng em ghét ngón
áp út của em lắm. Cô bảo, em đã cố hết
sức rồi, chắc là bố sẽ hiểu. Rồi cô kể em nghe
một chuyện làm em nín cả khóc, mắt thao láo.
KIÊN
Chuyện gì?
TRÂM ANH
Cô nói. Chỉ duy nhất ngón áp út của
bàn tay trái là có một mạch máu nối
thẳng đến tim mà không hề qua trung
gian.
Đó là điều làm ngón áp út là ngón
đặc biệt nhất trong cả 10 ngón tay.
Cũng là ngón được bảo vệ kĩ nhất,
được các ngón khác cáng đáng dùm
bớt việc, và không bao giờ bị ủn đẩy
đi quá xa bàn tay.
Cô lại trìu mến nhấp nhấp ngón áp út của mình.
TRÂM ANH
Giờ em thích nó nhất.
(nhìn sang Kiên, nheo mắt)
Trùng hợp ha. Dường như thiên nhiên và
con người rất hiểu ý nhau –
Mà cũng tự nhiên thôi, con người ta
khó thả đi những gì quan trọng dẫn thẳng
đến tim mình.
Anh trìu mến trêu Trâm Anh như một cách để thể hiện sự trân trọng của mình đối với những gì cô vừa chia sẻ.
KIÊN
(đùa)
Em vẫn còn tay phải nè.
Cả hai phá lên cười.
Rồi Kiên quay sang, nhìn Trâm Anh. Anh nhẹ nhàng cầm bàn tay phải của Trâm Anh rút chiếc nhẫn ra.
Rồi anh đeo nó lại vào chỗ cũ trên ngón giữa của tay cô.
KIÊN
Em luôn có những sự lựa chọn mà.
Trâm Anh thở dài, nhìn Kiên trong tuyệt vọng.
2003-2023